Hạ
đang tới, rất khẽ khàng cùng nắng. Nắng mùa Hạ chói chang, gay gắt chứ
không nhẹ nhàng như nắng mùa Xuân, không dịu dàng như nắng mùa Thu và dĩ
nhiên không ấm áp như nắng mùa Đông.
Mùa
Hạ về, mùa thi cũng đến và mùa chia li lại sắp cận kề. Em đã xa rồi cái
thời ngây ngô một mình ngồi ở băng ghế đá nơi cuối sân trường ngẩn ngơ
nhìn chiếc lá me bay. Từng mùa Hạ lần lượt đi ngang qua cuộc đời em vội
vàng đến lạ, đủ để nhớ, để thương, để lưu luyến về một thời mộng mơ.
Cuốn lưu bút thuở nào cùng xấp ảnh với lũ bạn ngày ra trường hình như đã
bị bỏ quên nơi đáy tủ. Thế nhưng có cái gì đó rất gần khiến lòng em xao
động, là gì nhỉ, có phải là nắng không?
Hình
như nắng đâu có màu mà nhuộm thắm những chùm phượng vĩ, nhuộm tím sắc
bằng lăng, nhuộm nâu làn da ai lam lũ sớm chiều. Sáng nay, bước chân
trên con đường quen thuộc mà ngày ngày em vẫn đi về nhưng có cái gì đó
khác hơn mọi ngày. Dọc hai bên đường những chùm phượng vĩ đỏ rực đang
thi nhau khoe sắc dưới ánh nắng ban mai. Có cái gì đó thân quen đang níu
giữ đôi chân em dừng bước. Là phượng của một thời mà em vẫn thường nhặt
những cánh hoa rơi ép vào trang giấy trắng rồi len lén đặt vào ngăn bàn
ai mỗi khi tan trường.
Hình
như nắng đâu có vị mà làm mặn chát giọt mồ hôi trên trán ba, làm ngọt
ngào chén chè đậu xanh mẹ nấu mỗi trưa hè, làm cay đắng cuộc đời ai cần
lao, lặn lội tháng ngày. Quê em vùng chiêm trũng với cánh đồng lúa bát
ngát thẳng cánh cò bay, với bãi mía, nương dâu, vồng sắn, vồng khoai kín
bờ kín bãi… Nắng làm cho cây lúa trỗ bông trĩu hạt và nắng làm cho nụ
cười luôn nở trên môi của những người nông dân sau vụ mùa bội thu. Nhưng
nắng ơi, xin hãy nhẹ nhàng một chút thôi nhé! Nắng nhẹ nhàng để mẹ cha
em không luôn tay gạt vội giọt mồ hôi, để cho chiếc áo sờn vai kia thôi
không đầm đìa.
Nắng
hãy nhìn đi, ở ngoài kia… Có người bán dạo đang cật lực đẩy xe hàng
nặng nề lên khỏi con dốc, có người bán rau luôn tay té nước để cho gánh
rau không bị khô héo, có người phụ huynh ngồi bên gốc cây thấp thõm chờ
con mình đang nhễ nhại trong phòng thi… Hình như nắng đã vô tình.
Hạ
sang, gió lãng du đầy trời và nắng nhiều vô tận, đến mức người ta mong
có một cơn mưa để xoa dịu cái oi nồng, ngột ngạt của nắng. Vì thế, nắng
hãy nhẹ nhàng thôi, từng giọt nắng long lanh rớt xuống mái hiên, đọng
lại nơi khoảng sân, để mẻ thóc quê nhà được sấy khô, để nụ cười tròn
trịa những vui tươi.