Chiều
mùa Hè nơi đây mặt trời đi ngủ muộn, đã 8g tối mà ánh nắng vẫn còn le
lói chưa tắt hẳn. Không khí thiền viện trầm lắng, thanh tịnh, an yên.
Khách thập phương đã ra về hết, các đàn chủ ngự thiền ai về phòng nấy
tịnh tâm. Cô vẫn ngồi sau vườn hoa trong chùa, mùi hương trầm thoang
thoảng đưa cô về giấc mơ tự kỷ. Tình yêu với người đó đã rạn nứt, nhẹ
nhàng như hơi thở. Sự hồn nhiên vô tư của rạn nứt như điều cần phải có,
bình thường với lý lẽ hợp tan ở đời.
Ẩn
sâu đàng sau ánh mắt biết nói và đôi môi biết cười ấy là cả một khung
trời ước muốn. Cô muốn yêu và được yêu bằng tất cả bản năng đàn bà có
được. Cô lo sợ một ngày nào đó, do cô yêu anh nhiều quá khiến anh không
còn thấy tình yêu đáng quý. Rồi ngày mai, ngày kia, anh không còn cảm
giác về cô, thì tình yêu của cô biết trao gởi nơi nào, nó sẽ đi về đâu.
Nên cô vẫn âm thầm chịu đựng tính cách khắc nghiệt này. Tự dối lòng là
không sao, nhưng lối đi về đã đầy xương rồng đâm đau lòng bàn chân rướm
máu.
Ngôi
nhà mơ ước được xây dựng trong lòng, đã bị con sóng niềm tin vô tình
đánh vỡ. Đã bao lần cô tự đặt vào tay mình những khó khăn, rất nhiều lần
vun đắp, giờ không thể xây dựng lại nên lặng lẽ trôi xa. Phải buông
tay. Buông tay không phải vì lo sợ, hay ghét bỏ mà vì không còn gì chờ
đợi được nữa. Đó là lúc cô ghét tâm hồn luôn nhạy cảm của mình. Vì cái
cô cần là bờ vai vững chãi để được tha hồ tựa vào, với cảm giác được ân
cần, vỗ về, chia sẻ buồn vui. Chứ cô chưa bao giờ sợ cô đơn khi một
mình. Cô chỉ sợ khoảnh khắc ngồi bên nhau, người đó và cô gần như xa
cách, cô phải rùng mình vì một nỗi cô đơn.
Người
đó và cô yêu nhau để làm gì? Đơn giản là có nhau. Tay trong tay trong
chiều ra phố. Ngồi đối diện nhau từng phút giây, cùng thưởng thức ly cà
phê ấm nóng, mĩm cười khúc khích khi cùng nhau tranh nhặt chiếc lá vàng
rơi. Tâm hồn sẳn sàng chia sẻ mọi thứ cho nhau, từ bài thơ viết vội đến
những tản văn trầm buồn ảnh hưởng tư chất của cô. Yêu và vui sướng, đam
mê và mơ mộng trong chuyện tình rực rỡ, có khi sáng trong như những tia
nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng
như bài du ca trên phố. Cô yêu người đó qua cái giản dị, qua từng nụ
hôn, dù có trăm vạn lần cũng không phủ lấp nỗi thương nhớ đợi chờ.
Lần
đầu tiên trong đời cô cảm thấy niềm vui từ gương mặt người khác. Nụ
cười của anh ấm áp, ngọt ngào, đáng yêu như thắp lên một niềm tin mới
cho người đối diện. Anh chẳng có gì nỗi bật, chỉ có nụ cười làm cô xao
xuyến, đưa cô đến gần anh hơn. Hạnh phúc đôi khi thật giản đơn, nó bắt
đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất, bình thường nhất nhiều khi chúng ta lại
không nhận ra. Thế nhưng, cuộc đời không cho tôi được giữ lại, dù chỉ
là nụ cười xao xuyến phút ban đầu. Ước mơ bên nhau của người đó và tôi
ngày một xa vời.
Giật
mình thì trời cũng đã khuya rồi, không khí ban đêm thật trong lành,
bóng cô đổ dài theo ánh đèn bên hông thiền viện, cao và dài như cây sậy
yếu ớt. Thấp thoáng vọng nghe tiếng chuông mõ công phu thời khuya của
các sư phụ. Bình yên quá. Hóa ra mọi thứ giản dị đến không ngờ, mọi thứ
luôn đều đặn bước tới từ mờ nhạt đến rõ dần, lướt qua nhau và lại mờ
nhạt khuất xa. Đến và đi trong gang tấc, một sát na tỏa sáng nếu nhận
định tức thời của sự nắm và buông bình yên vạn vật.
Nếu
như mọi người đều hiểu được, thời gian trôi như thế nào, phải nổ lực ra
sao để có một hạnh phúc, thì sẽ nhận ra tình yêu luôn hiện hữu khắp thế
gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở nhịp đập, từng ánh nhìn, từng
cái nắm tay. Tình yêu quả là một điều kỳ diệu, nó có thể khiến con người
ta vượt qua mọi gian khó, chông gai, trắc trở, để rồi cuối cùng ai có
thể giữ chặt được ngọn lửa ấy sẽ hạnh phúc bền lâu. Ai có thể chờ đợi
bằng một tình yêu thật sự, sẽ không bị lạc đường. Điều quan trọng là
phải kiên nhẫn, nếu không chuyến xe cuộc đời không đến bến tình yêu và
sẽ đưa nhau đến với những buồn tủi và khổ đau.
Có
những nỗi nhớ thênh thang đi về. Có những ký ức về tình yêu luôn lắng
đọng. Đơn giản đó chỉ là hơi thở, là nhịp đập trái tim, là con người
thật với nhiều ước mơ, không màu mè, không lừa dối. Rồi tất cả sẽ được
đi đến bến tình yêu đầy màu sắc. Dù có trải qua trăm ngàn khó khăn thử
thách, vẫn sẵn sàng vượt qua để đến với người mình yêu, để được sống bên
nhau. Thế nhưng, có khi đến được vùng trời yêu thương, không phải ai
cũng biết trân trọng, nâng niu, gìn giữ./