Gần
đây em quá khắt khe với cuộc sống này. Em khắt khe với bản thân mình.
Gượng buồn, gượng vui. Gượng mà tiếp nối những ngày, những tháng. Dường
như em quên mất bao yêu dấu đã hiện hữu trong em, quên mất nồng nàn
thương yêu từng có. Nhưng có một điều, em không thể quên anh!
Anh à! Lâu lắm rồi, em mới lại hỏi anh: "Anh có còn thói quen đọc những điều em viết?!".
Mọi
thứ vẫn nồng nàn, vẫn tươi mới phải không anh?! Không hiểu sao em luôn
có cảm giác anh vẫn ở quanh đây, bên em từng ngày. Lúc em buồn, lúc em
vui. Lúc em căng thẳng với chính mình hay thả lỏng bản thân. Anh vẫn ở
bên em, chỉ là em không chịu thừa nhận. Anh à, trời vẫn xanh, xanh lắm,
phải không anh!?
Lạ
thật anh à! Em vẫn luôn bảo nơi đây là thế giới của riêng em, em buồn,
em vui, em thương yêu giận hờn, chỉ cần em nói ra, sẽ luôn có người ngồi
lại, nắm lấy tay em! Vậy mà đến hôm nay, em mới ngộ ra rằng, chẳng
phiền hà gì cả khi em nhớ, em thương, người thuộc về thế giới của riêng
em, sẽ không có gì là nặng lòng cả. Vì niềm yêu thương ấy, làm cho em
sống tốt hơn mỗi ngày, tiếp thêm cho em sức mạnh để đi tiếp, em biết, có
người luôn chia sẻ cùng em!
Hôm
nay, em nghe dịu dàng một khoảng trời xanh ngát, cơn mưa Thu nhè nhẹ
vương trên tóc, trên áo của em, cứ ngỡ như bàn tay anh vuốt nhẹ. Hôm
nay, em gọi nồng nàn quay về. Yêu thương không hề phai dấu. Anh vẫn ở
trong em, nồng nàn vòng tay, nồng nàn nỗi nhớ. Anh xem, mùa Thu anh giữ,
lá còn sắc vàng như ngày cũ, phải không anh!
Em vẫn sẽ ở đây. Đợi anh như bao lâu nay. Vẫn thương anh như ngày xưa ấy! Em tin, anh sẽ lại về, và... hát cho em nghe...