Thị trấn lọt giữa vùng nước mặn rộng lớn nằm ở cuối nguồn Mê Kông, cái mặn chát thâm căn cố đế gắn bó từ lâu đời. Dòng sông cuồn cuộn phù sa chảy ráo riết ra biển có độ mặn không thua nước biển bao nhiêu, xuống đó mà tắm, lội lên bờ, nước mặn bám rít không chịu nổi, phải xả nước ngọt như tắm biển. Kênh rạch chằng chịt cũng thế, còn vùng đất nuôi tôm chạy sát chân trời, cũng vậy… Nước mặn, không cây trái nào chịu nổi, trừ số ít loài thực vật thích nghi vùng nước ngặp mặn, chúng bám trụ, lớn lên, song chẳng có hoa có trái xinh tươi như người ta mong đợi. Cây đước cây mắm mạnh mẽ, cũng chỉ dùng để làm củi, hay cất nhà, đó là chuyện ngày trước. Bây giờ chúng làm rào chắn giảm sạt lở ven sông là chính. Xanh xanh, cao cao, cường tráng… nhưng không có hoa.
Nắng gió nhiệt đới chói chang thiêu đốt, cái đẹp đa phần du nhập, đem về từ “miền trên”. Các cô gái coppy nhanh và chuẩn các trang phục trên thành phố, làm thị trấn lung linh hơn. Trên các bàn làm việc hay tư gia, hoa giả được đặt lên thay hoa thật, và một ít vườn hoa hiếm hoi được công phu tạo dựng, là sở hữu của các đại gia. Cho nên, Tết mới có hoa, nhiều và đẹp lắm.
Bà con nông dân trồng hoa trên miệt nước ngọt lũ lượt mang về thị trấn, bằng đường sông và đường bộ. Trên khuôn viên rộng của khu hành chính, một con đường hoa, hai con đường hoa được gây dựng nhanh chóng. Một thế giới nước ngọt thu nhỏ với đại diện cho sự phong phú giàu có của thảm thực vật trên ấy: những gốc vú sữa có tuổi hàng chục năm được dân chơi đôn, cắt, tạo dáng trong chậu; những vườn mai giá trị vươn cành; cát tường, cúc... khoe sắc; những cành vàng lá ngọc cao cấp hơn cũng hội tụ: sanh, da, cần thăng… Một mảng đầy màu sắc chạy dài ven quốc lộ. Đêm, người ta nhóm chợ đêm cạnh đấy, nườm nượp người đi mua sắm và ngắm hoa. Lạ lẫm, đẹp đẽ, hiếm hoi… Tết mới có hoa. Nhiều người mua cho mình một chậu loại “hoa bình dân”: vạn thọ, bông giấy… với rất ít tiền, và tung tẩy mang về.
Sáng, uống ly cà phê sữa nóng được gọi là “tài nại”, ngạc nhiên thấy trong nhà chị chủ quán nhiều hoa quá, chậu lớn chậu bé, màu tím màu vàng. “Đi chợ đêm mua được đấy anh, có 10.000 đồng một chậu!”. Người ta không chơi hoa, thưởng thức hoa, Tết mới có hoa… Rất ít tiền cho một chút hoa dân dã. Lọ hoa ít tiền ấy nếu ở miền nước ngọt rất dễ trồng, như rau cải.
Những người bán hoa đều là nông dân. Họ chuyển mùa Xuân về cho miệt dưới, bằng đường bộ và đường sông…