Em à!
Anh
biết rồi một ngày em sẽ rời bỏ anh, sẽ để anh lặng đau với chính mình,
tự mình ấp ôm một mối tình tưởng chừng như bất diệt, biết thế nhưng nếu
bảo anh buông tay em đi, anh lại không thể. Chỉ cần em bảo chia tay là
đôi mắt anh đã ngấn lệ, con tim buốt rát, anh muốn quay cuồng và muốn
chạy đến ngay bên em, trước em, anh sẽ nhìn thật sâu, thật lâu, thật kĩ
chỉ để nói rằng “anh yêu em…”, thế thôi! Anh biết đôi khi anh thật hèn
nhát, yêu đuối khi cứ van lơn tình yêu để níu kéo em ở bên mình, nhưng
trái tim anh cứ thôi thúc anh làm thế đó, không em, tim anh như ngừng
đập, mọi thứ bỗng nhạt thếch thì làm sao anh rời bỏ em được.
Nếu
em quay đi để đến bên người ta, người đàn ông mà em đã và mãi tin yêu
nhất suốt đời này, có lẽ anh chỉ có thể lặng im, gượng cười để chúc
phúc, anh chỉ có thể thế thôi em à. Sẽ đau lắm khi nhìn người mình yêu
thương nhất bên vòng tay một ai khác, nhưng có lẽ anh chẳng đủ sức để
giữ em cho riêng mình dù anh có yêu em thiết tha hay da diết đến nhường
nào. Anh sẽ cầu mong em hạnh phúc, sẽ nghĩ về em trong tiềm thức mình đã
giữ gìn, sẽ nén yêu thương lại thật chặt, sẽ cố lãng quên để có thể
sống bình lặng mà không làm em phải nao lòng, xót xa…
Em
là của người ta, bây giờ là thế đó, kể cả sau này, nhưng tận sâu trái
tim anh, em vẫn là người phụ nữ anh yêu. Phải chi anh là người đến trước
người ta em nhỉ? Điều chẳng bao giờ có thể, nhiều người, kể cả em đã
bảo anh yêu đương quá ư mụ mị nhưng anh chẳng biết mình phải làm gì bây
giờ. Anh yêu em đến nỗi đôi khi anh chỉ nghĩ đơn thuần rằng chỉ cần lúc
bên anh, em chỉ yêu anh, chỉ nghĩ về anh, đừng nhắc, đừng khơi gợi gì
đến người ta thôi đã là đủ rồi, nhưng thực tế chưa bao giờ anh được điều
đó.
Và
bây giờ mình vẫn là một đôi tình nhân, yêu đương thầm lặng, nhớ mong
kín kẽ, nhưng tình yêu anh dành cho em chưa bao giờ vơi hay nông cạn cả.
Anh chấp nhận mình là cái bóng phía sau em, là người sẽ yêu em trong
bóng tối, với những buổi hẹn hò chớp nhoáng, xâu xé cùng thời gian,
nhưng anh vẫn hạnh phúc với mối tình này em à.
Anh
bảo rằng em sẽ là người tình cuối của đời anh, vì hầu như tất cả yêu
thương, và con tim anh đã trao về em mất rồi, sẽ là thiệt thòi, bất công
lắm nếu anh đến với người sau, nên anh không muốn kiếm tìm hay yêu thêm
một ai nữa. Bao nhiêu đây đã đủ rồi cho anh, yêu thương ngọt ngào, biển
hẹn non thề, lời yêu tiếng nhớ với bao ngôn từ có cánh anh đã gửi về
em, nên anh không tin anh còn có thể thêm một lần như thế trước một
người con gái nữa, không thể đâu em!
Anh viết thế này, em đọc chắc sẽ buồn… anh xin lỗi!
Anh yêu em thế này, chắc em sẽ xót… nhưng ai bảo anh yêu em mà chi.
Anh
lại nghĩ ngợi mông lung, lại như kẻ yêu trong niềm đau, anh lại làm em
đau và rưng rức… tại tình mình ngược lối, ngược lề nên đành chịu thôi
em, và ai bảo anh là kẻ đến sau.
Em à, càng viết, anh lại càng nghĩ, và anh lại càng nhớ em…
Bây giờ…
Anh đang nhớ em, em biết không!