Người có biết, đường về Oải Hương tím biếc chiều ngân. Sắc hoa rộn ràng
trong gió mới thổi nồng nàn đê mê qua từng làn môi ấm. Em quyện tình
yêu trong hơi thở Oải Hương ngút ngàn, thả hương bay về tận cuối chân
mây lãng du với đất trời.
Hoa Oải Hương bắt đầu một tình yêu mãnh liệt và cháy bỏng như thế.
Chuyện kể rằng, trong một vùng quê nhỏ nhắn và yên bình, có một chàng
trai và một cô gái đã thân với nhau từ thuở ấu thơ. Họ thường cùng nhau
rong ruổi mỗi ngày chiều, tìm về cánh đồng Oải Hương biêng biếc mà dìu
dắt từng nụ cười hồn nhiên, từng cái nắm tay ngu ngơ trẻ dại. Cô gái
ngắt một nhánh hoa Oải Hương, tách làm đôi và bỏ vào hai chiếc lọ thuỷ
tinh để mỗi người giữ lấy một lọ. Đính ước tuổi thơ ấy đã hoàn toàn mở
ra một cuộc đời mới cho cả hai con người. Rồi đến một ngày nọ, chàng
trai mắc căn bệnh nặng phải theo gia đình rời quê để mà chữa trị, bỏ lại
cô gái với cánh đồng Oải Hương tím ngắt trời chiều. Mười lăm năm trôi
qua, chàng trai ngày xưa giờ đã trở thành một ca sĩ khôi ngô. Chàng vẫn
không hề quên đi cô gái của cánh đồng Oải Hương ngày nào. Chiếc lọ tuổi
thơ nằm gọn trong lòng bàn tay, thôi thúc bước chân chàng trở về. Cô gái
ấy vẫn ở chốn xưa, chờ đợi một bóng hình quen thuộc dìu dắt mình đi tìm
những đóa hoa thương nhớ. Đến cuối cùng, chàng trai đã quay về nhưng
hai người không còn nhận ra nhau được nữa. Cánh đồng Oải Hương bỗng man
mác buồn.
Nhưng rất may, họ đã trở thành đôi bạn của nhau, cùng nhau tâm sự vui
buồn. Chàng trai kể cho cô gái nghe về hành trình tìm lại kí ức của mình
cùng chiếc lọ hoa Oải Hương ngày ấy. Cô gái mừng thầm – sự chờ đợi mười
lăm năm qua không hề tiếc nuối, giây phút này, tim cô rộn rã khôn
nguôi. Ngày ngày, cô dẫn chàng trai đi về những nơi mà họ đã qua, nhắc
lại những kỉ niệm ngọt ngào thờ bé bỏng. Chàng trai nhận ra đấy là người
tri âm thuở nào. Họ yêu nhau nồng cháy và thiết tha. Nhưng số phận khéo
trêu chọc con người, một lần nữa họ phải xa nhau. Cô gái mắc bệnh hiểm
nghèo. Đến giây phút cuối đời, cô nhìn anh lần cuối, khẽ thì thầm: “Anh
hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như nhìn thấy em. Có như vậy,
chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi”. Và đó là lần cuối cùng, họ nắm lấy tay
nhau…
Người à, em vẫn sợ những cuộc tình dang dở như thế. Sẽ rất đau nếu
người mình yêu phải rời xa dương gian mãi mãi. Nhưng em thật sự khâm
phục tình yêu thắm thiết và cháy bỏng ấy. Dù sao, họ cũng đã có một
khoảng thời gian hạnh phúc biết bao.
Vì em là cô gái mang mùi Oải Hương nên em mong tình mình luôn ngọt ngào và mãi mãi thủy chung như thế.
Vì em là cô gái mang mùi Oải Hương nên em mong sắc tím kia sẽ nâng bước tình yêu, chắp cánh lời ca du dương mọi nẻo đường đời.
Người ta bảo, con gái trót yêu màu tím sẽ khổ? Có thật thế không người?
Em vẫn thoi thóp dở dang nơi mi mắt, đong nỗi buồn đầy đáy tim. Dẫu
biết là vu vơ, nhưng chẳng thể níu chúng quăng ra khỏi thân thể. Chắc
tại Oải Hương đã vô tình gieo cho em nỗi đa sầu đa cảm ấy chăng…
Người đến với em trong buổi hoàng hôn tím muộn, khi Thượng Đế chuẩn bị
rũ tàn úa lên vạn vật. Màn đêm sắp phủ kín những nỗi âm u, những lời tự
tình còn sót lại để ru đêm vào khúc vĩ cầm buồn. Hương Oải Hương thoát
ra từ mùi tóc, quyện với gió biển nồng nàn và thả vào đời muôn ngàn xúc
cảm bâng khuâng. Sóng biển dào dạt, xô nghịch lẫn nhau hòa nên bản tình
ca vội vã. Em khẽ mỉm cười trong hơi say chếnh choáng men tình.
Đôi mắt em buồn ảo não, vương vương chút sắc Oải Hương nghẹn ngào. Đóa
hoa tím rực, tím cả nỗi nhớ mênh mang, tím cả trời chiều xa vắng và tím
cả lòng ta những kỉ niệm bâng quơ.
Ngày tháng xoay vòng. Hoa tàn rồi nở. Kiếp đời tự ngàn xưa vẫn là thế.
Chỉ sợ người lắm đổi nhiều thay. Cội rễ đã cắm nơi đất thẳm thì đâu dễ
chuyển dời. Còn đôi chân lữ thứ, tha phương vô định khác chi kẻ lãng du,
e rằng họ không chịu dừng lại bên mùi hoa nhớ nhớ thương thương.
Phải chi hoa đừng mang nỗi sầu muộn, người nhỉ? Nhưng em là vậy, như
mảnh rêu dai dẳng bám lấy tình đời. Phía cuối chân trời còn có ánh bình
minh, sau cơn mưa trầm cầu vồng vẫn hiển hiện và em tin, chỉ cần yêu
thương, hạnh phúc nhất định sẽ nở đóa hoa tươi thắm nhất trong sâu kín
tâm hồn.
Tháng Bảy, Oải Hương rộ mùa, ngào ngạt tình đầu, đưa hồn em viễn xứ
cùng lời yêu. Thế tục vẫn quyến rũ như vậy đấy, không nỡ bỏ quên phận
người trên ô cửa thời gian. Người và em sẽ cùng nhau băng qua muôn ngàn
cánh đồng Oải Hương để lời yêu xanh mãi muôn đời, người nhé!
Em yêu người! Vì đơn giản, em là cô gái mang mùi hoa Oải Hương!