Mình xa nhau rồi. Với anh quãng đường từ nay sẽ dài thật dài, rộng thật rộng, thênh thang như vô chừng. Em có còn nhớ nhung chút gì không? Những kỉ niệm có còn hằn in sâu thẳm trong trí nhớ, những cái nắm tay của một tình yêu non nớt đầu đời, những nỗi lòng ghen tuông có khi là điều hơi vô cớ…
Từ nay sẽ chỉ có một niềm đau còn ở lại với riêng anh, sẽ còn vẹn nguyên những gì từng làm anh hạnh phúc nhất rồi thương tổn đau đớn nhất. Tình yêu không chừa những cảm xúc ngọt ngào dành phần cho một mình ai cả thế nhưng niềm đau cũng thế mà rộng lớn tìm đến để bóp nát trái tim anh.
Em quay lưng có thể em sẽ lại tìm được một hạnh phúc khác. Đó là lẽ tự nhiên, cuộc sống này chẳng con người nào muốn làm kẻ sống cô đơn để đi khắp thế gian. Em hay anh hoặc một ai đó. Nếu còn cơ hội để hai ta bám víu vào một bờ vai khác, thụ hưởng những hơi ấm đủ vực dậy tâm hồn yếu ớt lúc lẻ loi thì tại sao lại không?
Chẳng phải giữa những bóng tối luôn có một niềm tin để những kẻ gục ngã thắp lên trong tim mình một ngọn lửa. Em đang đến với những con đường mới đông người và đông những niềm yêu thương. Anh đang ngồi một mình và chờ đợi những phút giây tạo cho mình thay đổi dù sự thật là anh cố đang tồn tại ở giữa chênh vênh.
Người ta nghĩ đàn ông thì chẳng thể nào khóc nhất là trước những đổ vỡ của một tình yêu sâu sắc. Đàn ông dễ quên, dễ quen người mới, dễ dàng phản bội lại những kí ức. Nhưng đối với một người đàn ông đa cảm, thích sống với những mỗi quan hệ nghiêm túc ít thôi nhưng chân thành vừa đủ. Anh cũng không biết phải diễn tả tâm trạng đó như thế nào nữa…?
Quanh anh thời gian chỉ còn là trống vắng, những ánh mắt chạy vuột ra một khoảng không mong đi tìm một hình ảnh duy nhất mỗi đêm.
Sau những giấc mơ về là quá khứ lại làm anh choàng tỉnh, anh thật sự rất sợ những giây phút đó. Và có phải là anh vẫn rất cần em?
Cái gì cũng có một giới hạn đúng không? Trong thế giới này tại sao chúng ta cứ phải tìm đến nhau rồi chọn chia đôi tất cả? Vậy giới hạn nào để anh và em tìm lại những ngày tháng nồng ấm kia?
Nếu bờ vai nơi ấy đủ ấm để chứa đựng giùm em những chếnh choáng trong mọi ngày mưa tầm tã.
Nếu những chiếc ôm đó đủ làm em vừa lòng và cảm thấy hạnh phúc nhất.
Nếu nụ hôn của người ấy đủ làm sống lại những tình cảm trong sâu thẳm tâm hồn em…
… anh tin là anh còn đủ một nghị lực để yêu thêm một ai khác nữa.
Lúc này anh biết rằng mình thực sự rất rối bời. Anh đang như một con thuyền bị gió đẩy ra ngoài khơi xa vắng. Những đường chân trời hiện ở trước mắt mà không thể nào anh biết tìm cho mình con đường chính xác để quay về. Anh rất cần một hơi ấm dù nhỏ nhoi thôi. Em à!
Nếu em cảm thấy đủ niềm vui trong những ngày tháng sắp tới. Hãy tin là anh còn đủ mạnh mẽ băng qua những mùa Đông tiếp theo. Sẽ có người hiểu thấu anh thôi, cô ấy sẽ giúp anh khâu lành tất cả những vết thương, cô ấy sẽ cho phép anh gục đầu vào tất cả…
Buông tay nhau là hai con tim biết mình vừa rời xa một hạnh phúc.
Buông tay nhau là mỗi nỗi nhớ đều được từng người giấu kín trong tim.
Buông tay nhau là mỗi người đang tìm riêng cho mình một cuộc sống cô đơn tạm thời.
Buông tay nhau…
… là anh sẽ rất nhớ em.
… là anh yếu đuối rồi cũng phải tự mạnh mẽ đứng dậy đi tiếp thôi.
… là anh sẽ mang em trong kỉ niệm và tập yêu nghiêm túc thêm một người nào khác nữa. Mình xa nhau rồi.
P/s: Mong em luôn hạnh phúc! Người con gái từng là tất cả lẽ sống của cuộc đời anh.
Nguyễn Thanh Hải
Ảnh: Nguồn sưu tầm & internet. Design by NTH.