Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Cám ơn tình yêu của anh

Anh là người đã đến thật muộn trong cuộc đời em, anh đến khi lòng em đang phải vương mang quá nhiều mệt mỏi. Đôi vai bé nhỏ của em gần như sẵn sàng đổ sụp trước những gánh nặng mà em đang cố tự gồng lấy một mình.
Anh đến khi trong em gần như không còn đủ niềm tin để tiếp tục trao cho một người, con tim em không còn đủ chỗ để dành riêng cho yêu thương và trong mắt em lúc ấy chỉ tồn tại một người đàn ông duy nhất, người em đã yêu gần như trọn con tim, bằng cả tâm hồn và mọi thứ mà em đang có.
Tình yêu nồng cháy nơi anh đã làm cho những hoang tàn trong em hồi sinh, những vụn vỡ tưởng chừng không thể nào vun vén được dường như đang tự hàn gắng lại
Anh đã phải thật khó nhọc để chạy đến gần bên trái tim em, đã thật gắng công để làm em nhận ra rằng vẫn còn đó một chút yêu thương sót lại nơi mình. Tình yêu nồng cháy nơi anh đã làm cho những hoang tàn trong em hồi sinh, những vụn vỡ tưởng chừng không thể nào vun vén được dường như đang tự hàn gắn lại. Em như được thức tỉnh sau những ngày dài tự ngủ vùi trong bóng đêm, u mê và mụ mị với chính những mông lung nơi mình.
Đã có những lúc em muốn gạt phăng bàn tay của anh ra vì em sợ, sợ một lần nữa phải đối đầu với một yêu thương ngược lối sai đường, sợ đôi tay em sẽ buông lơi và trốn chạy để làm thêm một người nữa phải đau, sợ giọt nước mắt nơi em sẽ khiến lòng ngực trái của anh phải nhức nhói, sợ trái tim lỡ lầm của em lại phải một lần nữa bị tổn thương,... em sợ và sợ tất cả mọi điều vì em đã từng có một yêu thương hạnh phúc ngập tràn nhưng đau đớn còn gấp vạn lần như thế.
Em muốn anh chạy đến bên một người con gái khác có một con tim đủ đầy và nguyên vẹn hơn em, muốn anh được sống, được mỉm cười, ngủ, thức cùng với bao hạnh phúc bình thường giản dị của cuộc sống, muốn yêu thương nơi anh một khi cho đi phải nhận lại gấp trăm ngàn lần. 
Rồi tự nhiên lại muốn ôm ghì lấy anh thật chặt, muốn đặt bàn tay lên ánh mắt đầy yêu thương nơi anh, muốn được vuốt mái tóc ngô ngố làm em phải buồn cười mỗi khi nhìn thấy
Nhưng không hiểu sao em lại không đủ lạnh lùng và tàn nhẫn để đẩy anh đi như đã từng đẩy bao người khác xa cuộc đời mình, em cũng chẳng đủ dũng cảm để bảo với đôi tay mình rằng hãy nới lỏng yêu thương nồng nàn của anh ra. Giọt nước mắt em lặng lẽ rơi khi nhớ về những yêu thương mà em đã từng có với người ấy, nhưng nó lại vỡ oà khi bất chợt thấy đôi dòng lệ ươn ướt nơi bờ mi anh.
Em tự hỏi sao cứ phải là em, vì em, do em mà bao người phải lặng thầm lau đi nước mắt, em chán ghét chính mình, muốn tự chì chiết và làm đau chính em nhưng chợt nhận ra một điều rằng em càng làm thế thì người tổn thương và đau đớn nhất lại không phải là mình.
Rồi tự nhiên lại muốn ôm ghì lấy anh thật chặt, muốn đặt bàn tay lên ánh mắt đầy yêu thương nơi anh, muốn được vuốt mái tóc ngô ngố làm em phải buồn cười mỗi khi nhìn thấy, muốn được dựa vào bờ bé nhỏ nhưng lúc nào cũng dành sẵn chỗ cho em khi em cần, muốn được thỏ thẻ thật khẽ khàng vào tai anh rằng em đang rất nhớ, rất thương và cám ơn thật nhiều tình yêu anh đã dành cho.

Vỡ lẽ...

Có bạn trẻ từng chụp hình cho mình ở phố sương mù. Ngày mưa phùn nhẹ và lảng bảng những đám mây lưng chừng ngọn đồi. Mình tóc dài, đứng xoay lưng và cổ quấn hờ chiếc khăn voan mỏng. Lần ấy, bạn giận dỗi bỏ đi không thèm chụp nữa, mình đứng yên lưng chừng ngọn đồi. Lần thứ hai, giữa hai hàng thông mình lại xoay lưng bước và bạn lại giận. Bạn bảo cái dáng mình từ phía sau trông bé nhỏ và buồn mênh mang. Giờ mỗi lần đi Đà Lạt mình lại nhớ cậu bạn có nụ cười hồn nhiên như nắng, nhớ hai đứa đèo nhau vừa đi vừa rống, rống những bài hát chẳng ai biết là bài gì và cả cái tật xoay lưng khi chụp hình...
***
Mình thích tranh về phụ nữ. Nhất là thời điểm về đêm. Đâu đó trong đầu cứ ám ảnh người đàn bà ngồi vương vất - tĩnh lặng - đau. Có lẽ vậy tranh Stella luôn khơi gợi nỗi xúc động thật lớn khi mỗi lần nhìn ngắm lúc đêm về. Mới đây phát hiện thêm cô nàng vẽ tranh đàn bà đêm, cái sắc đỏ đến nóng cả mắt mũi, một sự hiếm hoi trong gallery ngập tràn sắc màu cuộc sống. Nhưng vô duyên, không làm bạn nhau được. Một lúc nào đó trong đời, chúng ta thấy tiếc rẻ những nhân duyên... và hình như, có lần anh viết về những người đàn bà đêm, khắc khoải, trầm mặc như chính cái màu đen mịch của những khoảng tối trống rỗng làm bước chân mình chẳng biết bước về đâu. 
Ảnh minh họa
***
Sài Gòn, những ngày âm u và kéo dài. Mùa này mọi năm thì mình hay co chân, tắt hết điện và biếng lười nhìn ngó trần nhà. Nhìn gì không biết nhưng cứ nhìn, lâu lâu thở dài rồi chặc lưỡi tiếc rẻ một điều gì đó - thực ra thì cũng chẳng có gì đáng để tiếc rẻ.
Sáng mưa, ly cafe đen tuyền một màu thân thuộc trông an ủi ghê gớm, vị đắng nghét trộn lẫn cái mớ xúc cảm rối rắm. Khi bàn tay trái nắm chặt lấy bàn tay phải, tin rằng bây chừ bản thân chỉ còn trông đợi vào nỗ lực của chính mình, tin rằng lúc ấy rất cô đơn và cần một ai đó nắm tay... Hóa ra trời buồn đôi khi cũng làm mình sợ, sợ cô đơn. Và ngoài kia có ai cũng đang tìm kiếm một bàn tay của sự tin tưởng.
Đàn bà tuổi yêu cứ giống như người đi buôn chuyến cuối. Gom hết vốn và lãi vào một cuộc tình để rồi một lúc nào đó ngớ ra mình đã đầu tư quá mức, đi qua tham vọng mà quên rằng khởi đầu, rồi bất chợt ta thấy hình như mình đau.
Tháng 7 về, gió kéo những chiếc lá lạnh lẽo lê dài, mùa đã về rất lâu nhưng lòng người hờ hững chẳng chịu nhận ra. Vỡ lẽ gánh tình hay gánh cô đơn đi một đoạn đường dài?

Hãy nhìn em một lần nữa!

Đã bao lâu rồi, anh không nhìn vào gương mặt của người mà lúc nào anh bảo anh yêu say đắm? Đã bao lâu rồi anh không đủ can đảm nhìn sâu vào đôi mắt của người luôn nhìn theo anh từng phút từng giây? Đã bao lâu rồi anh không nhìn thẳng vào trái tim đang vì anh mà nhói đau thế này?
Đêm mưa, anh hỏi em, tại sao em lại yêu người như anh, yêu một người chẳng mang cho em được gì, đến cả một món quà để kỉ niệm cũng không, mà toàn mang đến cho em những buồn đau. Em cười và bảo với anh rằng: “Vì đó là tình yêu anh ạ!”
Em chưa bao giờ đòi hỏi bất cứ thứ gì từ anh, kể cả dù đó là sinh nhật của em, vì em nghĩ làm như thế thì ích kỉ, là vô tâm lắm. Nhưng anh à, em không đòi hỏi những thứ đó, không có nghĩa là em không cần anh quan tâm, em khao khát ước ao nhiều lắm, nhưng chỉ là những thứ nho nhỏ, như là anh dành chút thời gian cho em, đưa em đi chơi, đưa em đi học, quan tâm em hôm nay vui hay buồn... Những thứ đó có quá khó không anh, khi anh luôn bảo là đi làm không có thời gian, em chấp nhận, vậy thời gian anh dành cho bạn bè, cho những lúc vui chơi mà không có em thì là sao hả anh? Em thật không muốn nhắc đến những chuyện đã qua, em sẵn sàng vị tha tất cả. Nhưng nhìn em đi, có những chuyện anh không muốn em biết, anh nghĩ rằng em không biết và sẵn sàng lừa dối em. Đúng không anh?
Anh chỉ biết xin lỗi vô tội vạ mà không khi nào anh nghĩ xem rằng mỗi lần xin lỗi là mỗi lần nỗi đau đè nén em ngộp thở và nghĩ xem rằng lời xin lỗi đó có phải là một lý do người ta có thể chấp nhận không. Em luôn muốn hét lên rằng: ”Sao anh không nhìn em?” Nhìn em dù chỉ một lần, để có thể cảm nhận được sự thất vọng và nỗi buồn em đang nặng mang. Nhìn vào đôi mắt mà anh là người đầu tiên bảo rằng nó rất buồn.
Buổi chiều tàn, em sắp xếp hết đồ đạc vào chiếc vali cũ, để lại anh và những gì thuộc về anh ở nơi đây. Em sẽ rời xa nơi này một thời gian, em sẽ tìm một nơi thuộc về mình, một nơi em có thể sắp xếp lại những cảm xúc đang rối bời trong suy nghĩ, một nơi em vẫn có thể mạnh mẽ cười tươi dù không có anh ở đó. Sẽ có một nơi như thế, đúng không anh?
Hít một hơi thật sâu, em xách vali bước ra cửa, rất muốn thấy được người mà yêu đến đau lòng một nửa, nhưng lại sợ thấy rồi lại không nỡ đi, rồi lại chìm trong những chuỗi ngày cô đơn trong cuộc tình chúng ta. Không, em phải mạnh mẽ thôi anh, em không thể quay lại để nhìn anh lần nữa, nhưng nếu có thể thấy anh ngay bây giờ, em sẽ nói với anh một câu, chỉ một câu thôi, không phải là “Em yêu anh” mà là:
“Hãy nhìn em một lần nữa!”
P.S: Chúng ta chỉ tốn hết 282 ngày yêu nhau để biết rằng mình không thuộc về nhau, nhưng một mình em không biết phải tốn thêm bao nhiêu ngày nữa để đi hết con đường yêu thương anh.

Phố không mùa

“Mùa đi ngang phố, hay phố không mùa nữa. Chỉ một vùng nỗi nhớ, ùa trên phố rất vội…”
Khi ngồi bấm bàn phím cộc cộc viết về anh về tình yêu đã tàn úa của chúng ta, em chợt nhìn ra phố, tự hỏi mình chẳng biết bây giờ là mùa gì rồi mà phố lại buồn thế. Ừ có lẽ phố đã không còn mùa nữa.
Rất muốn gặp anh để hỏi rằng mình đã làm gì sai để anh phải bỏ lại con phố mình em bơ vơ như thế, rất muốn hỏi vì sao anh lại chọn con phố xa lạ kia để đi trong khi con phố đã mòn gót chân anh rất quen thuộc lại ấm áp như thế này anh lại rời xa.
Em có một cô bạn, cô ấy quen với một anh chàng hơn ba năm trời, nhưng không giờ thấy cô ấy và anh chàng kia vui vẻ với nhau quá một tháng, cứ vài tuần là lại gây gổ rồi chia tay, đến nỗi mọi người thấy ngán ngẩm chả muốn cho cô ấy lời khuyên nào ngoài chia tay, họ hành hạ nhau như thế đó, nhưng một vài ngày là quay lại với nhau. Lúc em chưa quen anh, em thường cười cô ấy, và hay bảo là sao cô ấy ngốc đến thế, nhưng bây giờ chính bản thân em lại làm như vây, như một vòng tròn, em cứ đi một vòng rồi trở lại y như vậy, em cảm thấy mệt mỏi vì những đau đớn cứ lặp đi lặp lại. Em mới nhận ra rằng người mà em đáng ghét nhất, không phải là anh, không phải cô người yêu của anh, mà phải chính là em, là em đã tự làm cho bản thân mình đau quá nhiều khi chỉ biết yêu anh mù quáng.
Con phố ấy đã thuộc lòng những vết bánh xe lăn khi anh đưa em về nhà, con phố ấy đã nghe đầy tai những lời anh nói yêu em, con phố ấy đã hứng biết bao giọt nước mắt của em và cả anh nữa, con phố ấy bốn mùa đều qua nhưng khi yêu anh em chỉ biết mỗi mùa yêu. Và khi anh không còn yêu em nữa, em mới biết phố còn có mùa mưa lạnh giá và cả không mùa khi vắng anh.
Ngày hôm nay đứng trên con phố không mùa, em tưởng chừng như đã gặp một người giống y như anh, với khói thuốc trắng, chiếc áo bạc màu và con xe màu bạc, có phải anh vẫn ở đó không anh, có phải anh không bỏ rơi em không anh? Em cố đuổi theo hình dáng quen thuộc nhưng mọi thứ chỉ còn lại vô vọng. Những thứ em đang đuổi theo bây giờ chỉ là Anh – ngày xưa cũ chứ không còn là Anh - bây giờ nữa, Anh – bây giờ đã thay đổi quá nhiều.
“Người giật mình nơi cuối phố. Gạt nước mắt rơi nơi mùa đi ngang phố năm nào...”
Anh đã đi quá xa đoạn đường mình có nhau, một mình em bước không thể nào đi hết qua bao nỗi đau này, vậy thì xin anh đừng mang cho em thêm bất cứ nỗi đau nào nữa, hay cứ để con phố này lãng quên bước chân anh, hãy để mưa xóa hết kỉ niệm nơi đây, hãy để em bình yên trải qua những mùa không phải mùa yêu anh. Và thôi rơi nước mắt vì ngày hôm nay đã không còn như ngày hôm qua nữa.

Khi xa Hà Nội...

Xe chuyển bánh bắt đầu rời xa, dáng chị gái mất hút và Hà Nội nhỏ dần, rồi chìm vào những đám mây bồng bềnh đang trôi. Không biết còn nhiều dịp để quay lại với Hà Nội không?
Nhớ ngày đầu đến với Hà Nội, một mình rong ruổi lạc lõng trên những con đường. Lúc đi đến công ty thì rất đúng giờ mà lúc về thì luôn muộn, mình cứ rúc con ngựa sắt vào khu phố cổ, lòng vòng hết ngõ này tới ngõ khác,  khoảng một tiếng sau mới ra được đúng con đường đã biết. Nghĩ lại thấy mình thật ngờ nghệch và buồn cười...
Nếu tự hỏi lòng mình có yêu Hà Nội không thì thành thật mà nói mình không  cảm tình nhiều với Hà Nội. Có thể mình không sinh ra ở đây, không lớn lên ở đây nên không thể cảm nhận hết hơi thở của Hà Nội. Mỗi ngày đi làm nào là ùn tắc, bụi xe, người đông nhung nhúc… mình mệt với cảnh đó. Nhưng đọc trong cuốn sách “Blog về Hà Nội” mình cảm nhận được đâu đó vẻ đẹp tiềm ẩn của Hà Nội, và mình thấy câu này rất đúng “Hà Nội xưa nay  vẫn vậy thôi, chỉ có con người làm cho hình ảnh bên ngoài của nó thay đổi”. Có nghĩa là Hà Nội vẫn luôn đẹp, chỉ có con người làm nó đẹp nhiều lên hay ít đi...
Với mình, lưu luyến Hà Nội nhất là những người thân yêu của mình vẫn đang ở đó. Xa Hà Nội có nghĩa là xa người thân yêu… Sẽ không còn mỗi sớm đi làm được mẹ chuẩn bị sẵn cho một bữa ăn sáng ngon lành, rảnh rang ngắm vuốt đầu tóc váy áo. Mỗi khi đi làm về sẽ không còn được nghe những câu chuyện không gì có thể làm vẩn đục của Gà gô thông minh, mỗi tối không còn được nô đùa với Cá sấu đanh đá hay ăn vạ... Có cái gì đó nhói ở trong lòng...
Và nơi con đường mình đã qua, có những người anh, người chị, người bạn… luôn giúp đỡ mình rất nhiều. Đôi khi mình tự hỏi “mình chưa giúp được ai điều gì, sao lại có quá nhiều người giúp mình thế nhỉ”. Mong rằng trái đất tròn, và có dịp nào đó mình có thể trả nợ tri ân. Thân thiết với nhau được hay không đôi khi nó còn phụ thuộc vào cái duyên, có những người mình không có cơ hội để gắn bó bởi cuộc sống có muôn ngàn ngả đường và mỗi người lại chọn một hướng, nhưng những gì họ đã làm luôn khắc trong lòng mình hai chữ nhớ ơn. Nhưng đôi khi, với số ít người mình tự cho phép đặt vào cái phần gọi là lãng quên…
Xe cứ xa dần và những ý nghĩ, cảm xúc cứ miên man theo. Hình ảnh Hà Nội khép lại. Bao nhiêu khó khăn với những bước chân chập chững ở mảnh đất hoàn toàn mới mở ra trước mắt. Lại một sự bắt đầu. Phải đối diện và đón lấy, vì đó là sự lựa chọn của chính mình. Cuộc sống luôn không toàn vẹn, người ta được cái này sẽ mất cái khác .
Mỗi khi trời bắt đầu giông bão, trước cơn giông bão cát thường bay mù mịt, cây lá ngả nghiêng. Mình nhìn những đồ vật lảo đảo theo bão gió có một cảm giác sợ hãi vô cùng. Phản ứng của mình thường nép lại. Nhưng hôm nay thì khác, mình ngẩng lên trời, hứng lấy cơn gió ấy – mình cảm thấy không đến nỗi không chịu được. Mình biết chắc rằng, cơn giông sẽ đến nhưng rồi cơn giông cũng sẽ đi...
Vậy thì, vui vẻ và  cố gắng thôi. Công việc mới sẽ áp lực hơn rất nhiều, cuộc sống mới sẽ áp lực hơn rất nhiều ,cứ coi  đó như một cơ hội để mình cứng cỏi và khôn lên. Đất Cảng hiện ra, không chỉ hoa phượng đỏ rực góc trời mà hoa điệp vàng cũng khoe sắc chói nắng, lác đác lại có màu Bằng Lăng tím như cân bằng dịu lại. Mắt mở tròn với những ngạc nhiên mới mẻ. Mảnh đất mới rồi sẽ thành mảnh đất quen...

Nơi thời gian ngừng lại

Đứng lặng lẽ trong cơn mưa chiều, bàn chân em nhỏ nhoi bước qua những vũng nước bong bóng vỡ. Một cảm giác mát thật thú vị. Em hay nói rằng cơn mưa chiều thường làm cho cảm xúc của mình đi hoang. Có khi là nhớ, có khi là buồn, có khi loanh hoanh với những suy nghĩ vẩn vơ. Một chút thôi để gọi tên nhau cho lần sau cuối.
Có lẽ chưa khi nào trong em thật sự cảm giác nhẹ nhỏm như thế này. Trước đây, đôi mắt này cười nhưng ai cũng thấy nước mắt lắng đọng trong đó. Nụ cười của em hôm nay đủ bình yên để nâng em đi rất khẽ về phía trước. Mọi thứ đang đến với em bằng trạng thái tĩnh vô cùng. Dù là sẽ không bước tới phía chung đôi, em vẫn thấy niềm tin và động lực ở tương lai.
Qua rồi cái thời em giãy giụa trong triền nhớ như con chim non trước giông bão. Qua rồi cái thời em để những giọt nước mắt bướng bỉnh trôi vô nghĩa, khi em biết không cần phải thế. Tự hứa với lòng, từ hôm nay em sẽ không thế nữa. Hãy để nụ cười ở lại và ban tặng cho những yêu thương đáng trân trọng của ngày hôm nay.
Nơi chúng ta bắt đầu và đã đi qua cùng nhau, sẽ là chuỗi ngày em lưu giữ mãi mãi. Khi em chọn cho mình con đường ngày hôm nay, em biết rằng em đã thực sự trưởng thành hơn rất nhiều. Khi em nhận ra rằng có những sự thật phải đón nhận, có những vết thương phải tự mình chữa lành, có những hạnh phúc mình cảm nhận bằng hạnh phúc của người mình yêu thương. Vậy nên, đừng cố chấp hờn ghen mà hãy trang trải tình yêu thương đó rộng lớn hơn.
Ai cũng sẽ qua một thời ngây dại với những yêu thương rất vụng về, rất trẻ con. Rồi em cũng sẽ đi qua ngày tháng ấy bằng những kỉ niệm nồng ấm. Trân trọng khoảng thời gian bắt đầu và cả khi ngừng lại. Em đã từng nói “Mọi thứ bên ngoài chẳng là gì cả đối với em, nhưng một khi bên trong đã không thật sự dành cho mình thì hãy để nó ra đi một cách nhẹ nhàng”.
Cơn mưa chiều cũng đã tạnh, bong bóng rồi cũng vỡ tan trong chốc lát trả lại hình hài cho con phố nhỏ. Bờ cát xin lặng yên dù cho con sóng ngày nào có về nối lại khúc hát đêm. Nơi thời gian ngừng lại cũng chính là nơi em sẽ bắt đầu cho riêng mình một cuộc sống mới.

Mình hãy bên nhau em nhé!

Mình hãy bên nhau em nhé, hãy bên nhau khi trong anh, có em và trong em, bóng hình anh vẫn luôn tồn tại. Anh sẽ yêu em như hiện tại, luôn nồng nàn và thiết tha để tình yêu chúng ta ngọt ngào, đượm thắm như thuở ban đầu. Anh sẽ vui khi em mỉm cười, sẽ khóc khi khóe mắt em cay, sẽ đau khi em hụt hẫng, và sẽ nắm chặt tay em nếu em bỗng thấy chơi vơi, lạc lỏng, sẽ thế em à! Vì thế, đừng vì phút chốc em mỏi mệt, nản lòng mà bảo anh hãy buông em đi, khi em biết rằng anh yêu nhiều đến thế nào, bởi với anh, đó là điều không thể…
Mình hãy bên nhau em nhé, hãy là một đôi tình nhân thật hạnh phúc khi tình yêu của chúng ta đang rất đổi nồng nhiệt và chân thành. Tình mình dù lặng lẽ một chút, nhưng đâu có nghĩa là vơi nhẹ; anh âm thầm, nhưng com tim anh luôn cháy bỏng yêu thương dành cho em; em xét suy, nghĩ ngợi nhưng vẫn luôn giữ một vị trí nơi trái tim mình cho anh; và khi bên nhau ta luôn cảm nhận thật trọn vẹn hạnh phúc, chỉ thế thôi đã là tuyệt lắm cho một tình yêu phải không em! Vì thế, anh hứa anh sẽ luôn yêu em bằng cả con tim nồng cháy để xua đi lạnh nhạt, thổi đi hững hờ, sẽ thế em à…
Mình hãy bên nhau em nhé, hãy bên nhau và cho nhau nụ cười, hạnh phúc như hiện tại, ta cứ chậm rãi nếm từng giọt hạnh phúc đi vậy thay vì sợ sệt, lo lắng, nghĩ ngợi quá nhiều cho tương lai. Anh biết em lo sợ vô cùng ở ngày mai, em sợ tình anh sẽ bồng bềnh, phai nhạt, sợ anh không đủ kiên nhẫn để đợi chờ, và sợ chông gai, sỏi đá sẽ làm anh chùn chân, khốn khó để tình mình phải hanh hao. Tình yêu vốn dĩ thế em à, có ngọt ngào, nhưng cũng có cả đắng cay, nhưng nếu tình yêu trong ta đủ lớn thì có gì đâu để mình phải sợ. Vì thế, hãy tin anh em nhé, tin vào tình yêu của chúng ta, cũng như tin vào chính em để tình yêu anh và em có thể bay bỗng, vút cao mặc cho tháng rộng năm dài.
Mình hãy bên nhau em nhé, hãy giữ chặt tay nhau chứ đừng buông lỏng, hay rời xa dù sẽ có lúc tình mình sóng gió, hay bão táp phong ba. Yêu em, anh đã đổi thay rất nhiều, đã cảm nhận rõ nét hơn ý nghĩa cuộc sống với chính mình là như thế nào. Vì thế, em như một phần cuộc sống của anh, là hơi thở, là trái tim, là từng nhịp đập vui, buồn trong anh em à. Có lẽ, em nghĩ anh lại đang vẻ vời, lại chót lưỡi đầu môi với yêu thương, nhưng em xứng đáng được thế, và hơn thế nữa.
Hãy bên anh em à, dù biết rằng con tim em vẫn chưa thể cho anh trọn vẹn con tim, cứ yêu thương anh khi em có thể, dẫu là nửa vời, hay thoang thoảng gió bay,… vì yêu em, anh sẽ chấp nhận tất cả.
Hãy cùng bên nhau, chia ngọt, sẻ bùi, cười vui hay đớn đau mình sẽ luôn tựa vào nhau em nhé. Anh hứa, anh sẽ không buông tay em dù em có cố đẩy anh thật xa, vì thế xin em cũng hãy nắm chặt tay anh, nếu nhỡ một ngày nào đó anh vùi mình, xâu xé trong cơn đau.
Mình hãy bên nhau em nhé, vì anh yêu em, anh cần em, em à!

Có một cuộc tình dang dở

Khi bình minh nhấc mình trên bầu trời cao vút, khi những cơn mưa nhường chỗ cho cầu vồng, khi cái nắng bị che đi bởi những áng mây, cũng là lúc có một cuộc tình còn dở dang đứt quãng.
Có những lúc tưởng chừng như chết đi rồi, vậy mà vẫn thoi thóp bám víu lấy cái hơi thở cuối cùng để níu kéo chút tình còn vương. Có những lúc tưởng chừng như gục ngã, vậy mà vẫn cố đứng dậy để níu chân người đã trở thành xa lạ!
Ai biết ai buồn, ai biết ai vui. Chẳng có một chút xúc cảm gì trên khuôn mặt, may chăng cũng chỉ có đôi mắt hé lời. Những tâm sự mà đau nhói cả một miền tim đang chết mòn trong đau khổ. Nước mắt tràn mi, căng mọng vỡ tan trong không trung rỗng tếch, lăn nhẹ trên bờ mi ngoan nằm yên tĩnh mịch trong u sầu. Có ai hay có một người còn đang đứng đợi một người. Bóng ai vừa khuất thì nước mắt đã chực trào theo từng đợt sóng!
Chẳng còn gì quan trọng nữa cả. Giây phút ấy, giây phút anh quay bước, thì phía sau anh có một người gục ngã. Tất cả những dũng cảm, những can đảm đã bị bẻ gãy trong lúc đó. Nụ cười nhếch môi giả tạo. Nước mắt hay nụ cười, hạnh phúc hay khổ đau, mọi thứ đã không còn ý nghĩa.
Anh quay lưng, bỏ lại em phía sau với bao mớ hỗn độn cảm xúc không tên, bỏ lại tất cả những muộn phiền tan nát đang tỉ tê bên tai em những lời đau nhói! Anh buông tất cả, cả những hạnh phúc mà hai ta đã có. Giờ anh đã có hạnh phúc mới rồi? Ừ! Chỉ là do em quá yêu thôi, anh nhỉ!
Con sóng vẫn cứ ập vào bờ, thế nhưng em lại chẳng muốn nó cuốn trôi đi nỗi đau trong em như bao lần khác. Vì em sợ khi em mở lòng, sóng sẽ đến và xóa anh ra khỏi kí ức trong em. Em không muốn thế, vì với em anh luôn là tất cả. Cho dù anh đã bước đi về nơi khác, cho dù người con gái mà anh ôm ấp quan tâm không phải là em nữa, cho dù trái tim anh đã không còn có chút gì về em, nhưng trong trái tim em, anh vẫn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng!
Quên anh, chắc em sẽ mất một thời gian khá dài. Nhưng em không biết mình có đủ can đảm để quên hay không! Hoặc có thể là em sẽ chẳng bao giờ quên anh cả. Em không biết.
Ta bắt đầu quen nhau, không có một lời yêu cho sự khởi đầu, chỉ là những cử chỉ ân cần chăm sóc. Những vòng tay ấm,  những môi hôn đê mê ta trao... thế nhưng nó lại mang ta đến gần nhau hơn. Và khi anh đi, không một lời kết thúc, em biết cuộc tình này có lẽ đã có một dấu kết? Nhưng, có phải là vẫn còn dang dở không anh? 
Ừ. Có thể anh nhỉ. Hãy để em được yêu âm thầm lặng lẽ thôi, để em được dõi theo từng bước của cuộc tình còn dang dở?

Một giấc mơ lạ về anh...

Em gấp cuốn nháp làm việc, xếp gọn lại chú ốc ở trên bàn. Viết. 
Chú ốc gai góc ở góc bàn phía bên trái. Em để đó, để nghe sóng biển. Biển gắn liền với em và nhiều kỉ niệm khác mà em không thể quên. Từ ngày nhỏ xíu, bố em đi biển suốt, công việc của bố là khảo sát an toàn đường biển mà. Đến khi bố nghỉ hưu, thỉnh thoảng đi biển với bố thấy cái nhìn xa xăm của bố về biển, chắc em cũng đoán được ít nhiều tình cảm của bố dành cho biển. Biển là nơi mà em tập bơi, vùng vẫy, vượt qua cái sự sợ hãi của chính bản thân mình. Và một chiều biển đầy gió ngày Hè tháng Tám, hoàng hôn biển cũng thật đẹp nhưng là ngày mà em khóc, đau đớn và an nhiên. Đau trong tim vụn vỡ vì đọc được mail của anh gửi... Tạm biệt mối tình đầu của em. An nhiên vì sẽ mong trái tim anh sẽ tìm được cô bé khác hiểu anh hơn.
Em, anh và cô bé bạn gái anh. Thật lạ, gặp nhau vào một ngày. Em cũng chẳng biết được đó là vào buổi sáng, trưa hay tối. Em chỉ nhớ rõ nhất rằng, em và cô bé rất hợp nhau, hai chị em nói chuyện, cười tíu tít, chẳng có một ái ngại hay là "ghen" gì cả. Cùng nói chuyện và cùng cười như những người bạn thân gặp nhau. Không hề để ý rằng, ngày xưa của ngày xưa, em thích anh như thế nào. Và chuyện ngày xưa cũng dường như chẳng quan trọng quá đỗi vì thực tại anh hạnh phúc khi ở bên cô bé ấy và em cũng vậy, cũng bình yên nơi tâm hồn của mình, không suy nghĩ quá nhiều về quá khứ. Không phải vì em quên mà bởi vì em trân trọng chính những tình cảm đó. Cuộc gặp của anh, cô bé đó và em là giấc mơ tối hôm qua của em.
Choàng tỉnh giấc, ngồi thẫn thờ một lát, em chẳng hiểu tại sao mình mơ về anh và vui như thế. Nghĩ lại những giấc mơ về anh từ trước. Hầu như, có lúc nào có sự kiện quan trọng nào với em trong cuộc đời em thì lúc đó em lại mơ về anh. Không còn là giấc mơ nước mắt chia tay, cũng không còn là giấc mơ của nhớ nhung day dứt, mà là giấc mơ của niềm vui, của san sẻ tình cảm và giãi bày những câu chuyện đời thường nhất của những người bạn thân nhất mới có thể hiểu và cảm nhận.

Lần cuối em viết cho anh

Ừ thì có lẽ đây là lần cuối cùng em cho phép mình được viết về anh, được trải lòng với những nỗi niềm mà em đã cố giấu thật kỹ cho một tình yêu thầm lặng. Em vẫn sẽ yêu thương anh nồng nàn như những ngày cũ, vẫn nâng niu và quý trọng tình mình dù có thể một ngày nào đó sẽ phải cách xa, vẫn sẽ nhớ, sẽ nhung tha thiết như mới buổi ban đầu gặp gỡ nhưng em sẽ để anh vào một góc tối con tim, và chỉ có em mới có thể tìm đến, để mỉm cười hoặc thỏ thẻ yêu thương khi cả hai thấy cần.
Em sẽ cố nén lại những cảm xúc dạt dào mà con tim em đang muốn nói, sẽ thật khẽ khàng để gọi những yêu thương nơi em đừng cố vượt lối, xô bờ, sẽ thật lặng yên để tình chúng ta chỉ mãi là một mối tình thầm lặng không hơn thế nữa.
Em sẽ giữ lại những hạnh phúc, khổ đau, niềm vui hay sự tuyệt vọng đó chỉ cho riêng mình, sẽ bảo con tim em mạnh mẽ và dũng cảm hơn để có thể đi cùng anh lâu dài thêm chút nữa, sẽ thôi nghĩ về những ngày tháng chia xa để tình chúng ta bây giờ sẽ đẹp và bình yên như bao người.
“Em yêu anh” ba chữ mà em đã bao lần muốn đứng trước cả thế giới để thét gào, để mọi người phải nhìn vào hạnh phúc của chúng ta mà ngưỡng mộ. Nhưng em chỉ có thể khẽ khàng nhỏ to điều ấy bên tai anh khi xung quanh chỉ còn lại hai chúng mình. Ừ thì chúng ta chỉ có thể lặng thầm đến bên nhau thế thôi, yêu thương dù có nhọc nhằn và khó khăn đến  mấy em cũng sẽ đi cùng anh cho đến cuối.
Chỉ là em sẽ không bao giờ nhắc hay nói về sự hiện diện của anh trong đời em nữa, em sẽ cố giữ anh lại thật chặt chỉ mỗi trong lòng em thôi, yêu vẫn yêu nhưng sẽ là tình yêu thật lặng và thật nồng nàn anh nhé.
Dù biết sẽ chằng bao giờ anh có thời gian rảnh rỗi để đọc những dòng tâm sự dài ngoằng của em, nhưng em vẫn cứ viết và vẫn cứ mường tượng rằng anh đang thỏ thẻ trả lời mình.
Ừ thì cho em nói ra đây một lần nữa thôi vì ngày mai anh sẽ chỉ là của riêng em, và chỉ mỗi một mình em có quyền nghĩ và nhắc đến anh trong chuyện tình của chúng ta.

Ngày mưa!

Đêm đã khuya, ngoài trời những hạt mưa rơi không ngớt, trong căn phòng nhỏ có một người ngồi ôm những trăn trở ưu phiền của cuộc sống.
Một tháng bốn ngày nó trở lại với cuộc sống thường ngày sau hơn tháng sống và làm việc nơi xứ người. Những trải nghiệm va vấp của những ngày tha hương đã giúp nó trưởng thành, chín chắn hơn rất nhiều. Đôi khi giọt nước mắt nó vẫn lặng lẽ rơi vì nhớ, vì thương. Đôi khi nó thấy cô đơn trống vắng đến lạc lõng. Những cơn mưa, thường đưa nó hồi tưởng về những khung màu tươi sáng tự nó tô vẽ lên nhưng lại nhận niềm đau mất đi niềm tin, có lúc nó thấy ngột ngạt đến sợ hãi cuộc sống. Và nó gọi những cơn mưa ấy là "mưa buồn!"
Ảnh minh họa
Đôi chân nó đã chai cứng, nhưng đôi lúc nó mềm nhũn muốn chùn bước trước những hòn đá đang nằm ngổn ngang chắn con đường nó đi. Đôi vai nó đã chai sạm với lỗi lo cuộc sống tự lập, nhưng có lúc nó muốn nằm gọn trong vòng tay của mẹ nhận được yêu thương, bình yên tâm  hồn.
Nó lúc nào cũng toe toét cái miệng để quên những mệt nhọc của cuộc sống. Nhưng cái đầu nó lúc nào cũng căng thẳng, quẩn quanh những ưu phiền phải nghĩ. Nó ước mình trở về như một đứa trẻ với nụ cười hồn nhiên vô lo nhưng thời gian ép nó phải trưởng thành.
Những cơn mưa khiến nó rất cô đơn, ai đó đã từng nói "khi buồn hãy nói chuyện cùng họ nó sẽ không còn cô đơn" nhưng giờ đây khi mưa rơi nó không những cô đơn mà còn thấy mình buốt giá trong góc yêu thương của quá khứ.
Thời gian qua và những ngày sắp tới sẽ đầy những khó khăn và căng thẳng của những cuộc bon chen xô đẩy. Những ngày qua nó quá mệt mỏi với những gì đã đi qua. Đôi khi nó muốn quẳng phiền muộn sang một bên đến một nơi nào đó mới lạ, khiến tâm nó bình yên. Vốn dĩ cuộc sống là phải đấu tranh với ý trí, cuộc sống không có hai từ "nghỉ ngơi". Nó bước đi mệt nhoài trong tâm.
Có những bước đi nó không thể nghĩ rằng nó sẽ phải đi qua nhưng nó vẫn phải đi dù có phải rớm máu nó cũng phải đi đến điểm dừng. Nó đang phải tự gây dựng lại niềm tin mà ai đó đã đánh cắp. Có những đêm thao thức với chiếc gối mềm ướt sũng vị mặn của nước mắt khi bình minh nó nheo mày nhìn những tia nắng hắt qua khung cửa và rồi nó tự cười đón ngày mới với mặt lạ vô tư.
Cuộc sống là một sân khấu lớn và nó là một diễn viên của chính trong vở kịch do chính mình là đạo diễn. Đêm nay hạt mưa vẫn tí tách rơi lách ca lách cách như một bản nhạc buồn. Nó đang đánh nên những nốt nhạc buồn!
P/s: Đã lâu bị mất cảm xúc, hôm nay những hạt mưa buồn lấy lại chút khoẳng lặng ẩn mình sau bụi thời gian làm chai cứng.

Sẽ yêu em thôi!

Anh nói yêu em, thế mà anh lại làm em khóc, anh tệ quá phải không em! Khi em rưng rức, khóe mắt cay nồng, giọt nước mắt rơi rơi, anh nghe lòng mình nằng nặng. Mình xa cách nhau, chẳng được gần gũi như bao cặp tình nhân nên những lúc như thế anh chỉ biết ngốc nghếch đôi ba lời “Am khóc à? Đừng khóc mà em, anh xin lỗi!”. Còn em, bao giờ cũng thế, cũng bảo rằng em không khóc, em chỉ đang rơi nước mắt thôi, tiếng nói ngắt quãng, giọng điệu xoa buồn làm anh càng thêm khó ở. Em ơi! Yêu em nhiều lắm những lúc như vậy khi anh nhận ra môi mình bỗng mặn đắng bởi giọt nước lăn dài từ trên má chảy xuống…
Anh nói yêu em, thế mà đôi lúc anh lại bảo có lẽ sẽ buông tay em vì sợ em mỏi mệt, khốn khó bởi một cuộc tình đầy nỗi nhọc nhằn. Anh biết em chưa thể buông bỏ tất cả để đến bên mình, nhưng nếu anh rời xa em như thế em sẽ thế nào. Anh đã đến, đã bảo sẽ yêu em vô điều kiện, sẽ đợi chờ dù bao lâu đi chăng nữa vậy mà lại bảo muốn buông vì yêu em, nghĩ cho em, đúng hơn hình như anh đang biện mình cho chính mình thì phải. Buông em, cuộc sống của anh sẽ chẳng thể đủ đầy yêu thương; rời xa em, niềm tin trong anh có lẽ sẽ ngày một cạn kiệt; và không còn em bên cạnh ngày mai trong anh có lẽ chẳng có gì để mong đợi như bây giờ,… Anh sẽ chẳng làm được thế đâu, sẽ chẳng thể ngừng yêu em hay thôi nghĩ về em, em à, vì tình yêu nơi anh bây giờ nào có phải chỉ lí trí mới có thể quyết định được tất cả.
Anh nói yêu em, yêu hơn tất cả, yêu hơn chính mình, sẽ bao dung, sẽ cao thượng dù em nửa vời hay thế nào, nhưng anh nào được thế. Anh vẫn ích kỉ khi ghen hờn, vẫn tự tôn khi em cố tình chọc tức vào cái sĩ diện của người đàn ông, vẫn lồng lộng lên mỗi lúc em nghĩ, em dành cho ai đó yêu thương,… Anh biết, anh lại làm em mông lung và khó thở vì sự chì chiết của chính mình, nhưng anh sẽ cố để những tì hằn, nhỏ nhen đó lặng vào trong để em biết rằng anh yêu nhiều đến thế nào.
Và bây giờ anh sẽ thế này em à…
Sẽ vẫn nói yêu em mỗi ngày, nhưng anh sẽ làm nhiều hơn những điều thiết thực để chứng mình tình anh thiết tha, da diết nhường nào.
Sẽ thôi chì chiết mình để em không phải nhói lòng, sẽ thôi hơn thua, buông lời hờn trách để em thôi những phút giây lặng câm, đa mang lòng.
Sẽ đợi chờ, nhưng không giục em phải rút ngắn lại quãng thời gian yêu thương, và anh cũng sẽ thôi hỏi rằng em có nhớ, có yêu anh không khi anh đủ biết con tim em vẫn còn lững lờ dấu ba chấm.
Bây giờ, anh sẽ thế, sẽ yêu em thôi mà đừng nghĩ ngợi quá nhiều em nhé!

Ai dạy em cách quên?

Ai dạy em cách quên?
Hai năm quen nhau, một năm rưỡi yêu nhau, anh dạy em cách yêu một người, nhớ một người, chờ mong một người. Nhưng khi mình xa nhau, cớ sao anh không dạy em cách quên một người?
Bản thân nỗi nhớ rất đẹp, chỉ có điều, có cái đẹp khiến ta hạnh phúc cũng có cái đẹp khiến ta đớn đau. Em cũng không biết, anh trong nỗi nhớ của em, là đớn đau hay hạnh phúc.
Em thường đặt điện thoại ở chế độ im lặng, để cúi xuống nhìn chằm chằm vào màn hình đen kịt, lại mở máy lên, rồi thở dài. Mỗi lần mở máy, em lại mong chờ, mong chờ có một tin nhắn nào đó hay một cuộc gọi nhỡ từ anh. Cái cảm giác đợi chờ và hi vọng nuốt chửng em, khiến em vùng vẫy mà không tài nào thoát ra được. Em không để chuông, chỉ là muốn bản thân có một điều gì để hi vọng. Có những lúc, màn hình điện thoại chợt sáng, em chụp ngay lấy máy, run run bấm phím mở, để rồi bật cười chua chát khi thấy đó là tin nhắn của tổng đài, em thấy mình thật ngốc nghếch, và rồi nước mắt cứ lăn dài…
Mình chia tay rồi anh nhỉ?
Thật khó khăn để em chấp nhận điều đó, thực sự thì em vẫn lưu lại toàn bộ những tin nhắn của anh, để đọc lại, để chìm đắm trong hạnh phúc rồi chết ngạt trong nỗi đau giằng xé tâm can. Em vẫn để hình nền điện thoại là anh, để lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh. Bạn bè hỏi em còn yêu anh à, em chỉ cười hì hì chống chế rằng lười không muốn đổi. Phải, em lười biếng, lười biếng đến mức không muốn quên anh.
Còn anh thì sao? Còn nhớ hay đã quên?
Em thấy phụ nữ thường rất ích kỉ, luôn muốn quên người đàn ông mình đã từng yêu nhưng lại muốn người đó phải suốt đời không được quên mình. Em cũng thế, luôn muốn quên anh. Nhưng thực sự chẳng thể quên. Muốn mà không quên được người mình đã từng yêu, đó là nỗi bất hạnh của phụ nữ. Anh hẳn là sẽ quên em, nhỉ?
Thật ra, em rất sợ cô đơn.
Khi yêu anh, em thi thoảng thèm sự cô đơn cực kì, thèm được ở một mình, thèm được tự do. Nhưng chỉ là thi thoảng thôi anh ạ, vì em cũng chưa từng nghĩ đến, xa anh em sẽ thế nào. Thế mà cầu được ước thấy, em bây giờ tự do thật, tự do trong nỗi nhớ chông chênh mênh mang, em tựa như một cánh chim nhỏ giữa bầu trời rộng lớn, thấy mình tự do quá đâm sợ hãi. Em nhớ anh. Nhớ muốn điên lên được.
Chẳng nhớ, từ lúc xa anh, em đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng sự tự trọng của một người con gái, không cho phép em được mở miệng nói với anh điều đó. Hai lần là quá đủ phải không? Nếu anh còn yêu, thì em đã chẳng phải nói xin anh quay lại đến lần thứ hai, để rồi nhận lấy sự từ chối phũ phàng đầy đau xót. Em tự biết, nếu có quay lại, hẳn chỉ là anh thương hại em.
Nhưng anh à, em cũng rất mạnh mẽ!
Em cũng biết tự lau nước mắt cho mình. Em cũng lụy tình nhưng chẳng đến mức không biết yêu quý bản thân. Ai đó đã nói , muốn người khác yêu mình, trước hết phải tự yêu lấy bản thân. Em còn trẻ, và còn yêu đời lắm. Em cũng vẫn sẽ tung tăng đi chơi cũng bè bạn, đi shopping và làm những điều em thích. Chỉ có điều em sẽ vẫn nhớ anh, và có những lúc hâm hâm ngồi khóc một mình.
Anh không dạy em cách quên. Nhưng thời gian sẽ giúp em điều đó. Em sẽ quen dần với cô đơn, và anh yên tâm, đến một lúc nào đó, em sẽ không còn nhớ anh nữa, người em đã-từng-yêu ạ…

Và Hạ sẽ ra đi như đã từng

Nắng thôi ru vũ khúc mùa Hạ nóng bỏng lời ca, chút hanh hao theo gió về mang nặng niềm hoang hoải xa xôi…
Chia ly đang lấp ló, rình mò và bật mình ngân lên lời tiễn biệt xót xa. Dấu chân nào vẫn còn hằn trên bờ cát tháng năm? Ngón tay nào vẫn còn níu kéo những hờn giận yêu đương? Và gương mặt nào vẫn đọng lại nụ hôn êm trên đôi má người thiếu nữ thơ ngây?
Hạ cố neo mình trên bến đỗ thời gian, đậu vào bờ kí ức sắp chìm vào quên lãng. Hạ tỏ ra đỏng đảnh, kiêu kì như cô thiếu nữ hờn dỗi, trút hết cái nắng gay gắt, thiêu đốt cả đất trời. Cả mây cũng sợ, lẩn trốn đi xa. Bầu trời còn lại màu xanh chói chang nhìn đau cả mắt. Nắng giương mình hít hà ngọn lửa đam mê. Cành hiu hắt lá, rũ nhẹ như đôi mái tóc buồn…
Bên kia vệ đường, phượng đã thôi đi sắc đỏ ngày ào. Từng đóa hoa tàn lả tả rơi, đáp đến mặt đường đất khô cằn bực bội. Một cơn gió vu vơ bất chợt thoảng qua, hoa bung mình tróc thành từng cánh vỡ, bay đến tận nơi nào…
Tiếng đàn xa lạ hắt lên một nỗi buồn đăm đăm. Ai đó ngồi bên thềm cũ, sờ soạng mái tường mờ rêu của những mùa Hạ cũ mà tiếc nuối bâng quơ. Mảnh rêu nhỏ dại khờ vội tách ra, vỡ vụn, xốn xang…
Chiều nay, cơn mưa Thu giành giật ghé qua. Hạ vùng sức cưỡng lại. Đất trời quay cuồng trong trận chiến khủng khiếp ngày giao mùa. Gió thổi từng đợt, ào ạt như muốn cào xé nơi này. Hơi nóng bốc lên, hòa lẫn mùi phượng khô, cỏ khô nồng nàn. Tội nghiệp mấy cụ cây già, đưa mắt nhìn lũ lá con bay đi vội vã, lá xanh lẫn lá vàng, cành cây trơ trọi xác xơ. Hạ bực mình, giằng xé bầu trời. Mây đen kịt mà chưa trút nổi một hạt mưa, dù bé tí ti. Cứ thế, gió vẫn cứ thổi, mây vẫn cứ đen, sức nóng vẫn cứ sùng sục ngạt ngào.
Và rồi, dường như Hạ đã nhún nhường…
Giọt mưa đầu tiên, rơi rơi, lộp độp, lộp độp…
Tiếng mưa vỡ vụn trên mái hiên nhà! Mưa! Mưa! Mưa thật rồi!
Mưa xối xả trút nước, rũ hết cái nắng tháng Bảy gắt gao để độ vài ba ngày nữa, nàng Thu dọn về.
Hạ gom tất cả vụt mất, không cưỡng cầu chi nữa, không quên lấy đi hạt nắng quí báu cho riêng mình.
Và Hạ ra đi như đã từng…
P/s: Cho những ngày nắng xốn xang, cho những ngày mưa bất chợt và cho mùa Hạ sắp sửa vứt áo ra đi. Bốn mùa là thế, đến rồi lại đi, chỉ để lại nhân gian một nỗi buồn đến tận thiên thu…

Bản ngã 21.3

Rất nhiều lần trong đời, tôi nghĩ cô đơn là thứ gì thật đẹp. Dĩ nhiên thứ thật đẹp đó không thể được đổ đầy 7 màu sắc như cầu vồng. Dĩ nhiên nó cũng không được sơn son thếp vàng. Dĩ nhiên rồi. "Cô đơn là một tờ giấy trắng rộng bao la", một người đã bảo như thế. Và tôi tin, như đứa học trò nhỏ đặt hết niềm tin trong veo vào cô giáo của mình. Cô đơn đã lớn lên trong tôi bằng cách đó, cứ trắng tinh và ngày một bao la.
Nỗi cô đơn không ngây ngô như tờ giấy học trò, học trò lớn lên mà sách vở thì vẫn hoài bé nhỏ, sờn góc, rách giấy. Cô đơn là tờ giấy rộng lắm và bao la lắm mà những cô cậu học trò năm xưa có lớn lên bao nhiêu thì nó cũng theo đó mà rộng thêm bấy nhiêu. Cô học trò mới ngày nào chỉ thấy buồn vì không có bạn chơi cùng, giờ đã biết đánh vần và ghi chữ 'cô đơn' bằng không chỉ một thứ tiếng. Ừ, ghi lên giấy, lên tim. Vì cô đơn thì mênh mang lắm.
Nhưng không vì thế mà tôi không còn thấy cô đơn là thứ gì thật đẹp. Nó vẫn là tờ giấy trắng tinh khôi nguyên vẹn như ngày đầu, vẫn trải ra cùng tôi theo dọc những tháng năm lớn lên và trưởng thành. Tờ giấy rộng bao la mà tôi được tự nhiên nằm dài trên đó tưởng chừng có thể lăn mãi đến vô tận. Tờ giấy của tôi đã rất lâu rất lâu vẫn trắng tinh như chẳng ai buồn đưa tay mà quẹt lên một vệt bút màu. Bởi vì tôi hầu như chẳng cho phép ai xâm phạm đến nỗi cô đơn tinh khôi đẹp đẽ của mình. Mà hình như chúng ta đều thế, thích giữ cho mình một tờ giấy trắng rộng bao la, sạch sẽ và mênh mang vô chừng.
Cho đến khi chúng ta phải lòng một họa sĩ.
Dĩ nhiên "họa sĩ" không phải là Da Vinci, là Picasso, Van Gogh hay Lê Phổ. Họa sĩ có thể là anh doanh nhân trẻ, chàng ca sĩ nhạc indie, anh pianist đầy hoài bão, một nhà văn chưa gặp thời, hay thậm chí là thằng bán bánh giò... Họa sĩ có thể là bất kỳ ai, miễn là có thể vẽ đầy lên tờ giấy trắng tinh của chúng ta ban đầu.
Và bỗng nhiên một ngày nọ tôi không còn muốn cô đơn nữa. Tôi trải dài tờ giấy trắng của mình ra, ngồi yên nhìn nó hết ngày này qua ngày khác để thấy nó lớn thêm bao nhiêu, và thênh thang ra biết chừng nào. Tôi bỗng muốn ai đó cầm tay mình vẽ lên thật nhiều thật nhiều hình trên đó. Vẽ một khuôn nhạc nho nhỏ, một chiếc dương cầm hơi lớn, một căn phòng hơi rộng, một gian bếp vừa vặn cho hai người vừa nấu ăn vừa nhìn nhau... À, tự nhiên tôi muốn nhìn thấy những hình ảnh đẹp đẽ và sinh động đó trên tờ giấy mang tên "cô đơn" rộng rãi đơn điệu của mình. Ngẫm nghĩ thật lâu rồi nhìn lại tờ giấy vẫn trắng tinh trước mặt, tôi chỉ thấy thật tức cười, và cả tức khóc. Hóa ra nỗi cô đơn vẫn bao la quá chừng.
Chẳng ai muốn làm người ngoài của người mình yêu cả. Nhưng làm thế nào đây khi cuộc đời cứ đa đoan đa sự, trái tim con người có một cơ chế vận hành siêu việt nào đó chẳng ai điều khiển được, nên chúng ta cứ mải miết yêu những người lạ và chấp nhận mối quan hệ mang tên "người ngoài" rất xót xa kia. Vì biết sao được, ai cũng có tờ giấy rất lớn cho riêng mình nhưng không phải ai cũng sẵn lòng đặt bút vẽ một trái tim nho nhỏ lên tờ giấy của người kia.
Chúng ta cứ lớn lên và cô đơn cũng lớn theo mãi như thế cho đến khi người họa sĩ của đời mình xuất hiện. Có thể là bất kỳ ai. Cũng có thể... chẳng là ai. Nhưng dù thế nào cũng phải lớn đã, vì có còn lựa chọn nào khác đâu. Biết đâu đến một lúc nào đó chúng ta sẽ học được cách tự vẽ lên tờ giấy trắng của chính mình, vẽ một chiếc ô khi trời mưa và một đám mây nhỏ giữa trưa nắng xé trời, vẽ một con mèo lông xù và một lò sưởi khi tháng Mười Hai vừa tới, vẽ một cây con chờ ngày lớn lên... Chúng ta dù một mình hay có thêm bàn tay khác bên cạnh, nhất định phải sống được đến lúc không còn cảm thấy cô đơn nữa.
...
Khả Tú. 21 tuổi.
Trong khi đang chờ họa sĩ của mình tới thì sẽ tự học vẽ một chút.

Tình hờ thôi nhưng anh mãi yêu em chân thành

Hãy níu kéo người ta đi em à, hãy giữ họ lại khi con tim em có lẽ sẽ ngừng đập, và cuộc sống của em có thể sẽ chẳng còn nữa nếu người ta rời bỏ. Em cứ làm điều con tim mình mách bảo, vì trái tim em đang thút thít gọi tên ai, em cần ai, cần yêu thương, cần bờ vai của ai chỉ lòng em biết rõ. Sẽ có một ai đó chạnh lòng khi nhìn em quặn thắt cơn đau vì người em yêu, nhưng nỗi đau đấy sẽ lớn hơn rất nhiều nếu em buông bỏ chính mình, vì thế em hãy yêu, và hãy sống vì tình yêu mà em đã tôn thờ.
Ai cũng có một mối tình đậm sâu để lặng nhớ, và ai cũng có một người bất di bất dịch ở con tim để mãi tôn thờ, nên anh biết nhớ thương, chờ mong nơi em cùng một ai đó là rất đổi da diết. Em sẽ chẳng là em nữa đâu khi người ta buông tay, em sẽ chẳng yêu thương ai trọn vẹn nữa khi cuộc tình đó kết thúc, em sẽ chẳng tin vào một tình yêu thiên trường địa cửu nếu tình yêu duy nhất mà em đã nguyện sống còn dở dang,… Nghị lực em có được là vì họ, em sống, em tồn tại cũng là vì họ đã đủ biết rằng em yêu họ nhiều đến thế nào, nên dù thật khó để mỉm cười nhưng anh vẫn mong em và người ta cứ ấm êm như hôm nào.
Anh là người đến sau, là người chỉ có thể khiến em mủi lòng thương cảm bởi yêu thương vồ vập, nhớ nhung dồn dã, nên anh biết sẽ có lúc anh phải xót xa nhìn em vật vã trong cơn đau vì một ai đó. Nếu anh bảo rằng anh vẫn rất ư bình thường khi em bảo nhớ, bảo thương, bảo đau vì họ có lẽ sẽ là dối lòng, vì trong tình yêu không ai không ích kỉ, nhưng đôi lúc ta phải biết chấp nhận mình ở vị trí nào trong lòng người khác là thế. Anh đâu thể bảo em hãy buông tay người ta đi khi em không thể, anh đâu thể bảo em hãy nói yêu anh đi khi con tim chỉ mang xúc cảm vừa thương được chút ít, anh cũng đâu thể vì quá yêu em mà nhỏ nhen giữ em cho riêng mình. Trái tim em là của em, mà chẳng một ai có thể điều khiển hay bảo nó phải yêu ai, ghét ai nên anh nào có thể dù cho anh có yêu em đến thế nào hay cố chứng tỏ ra sao.
Hãy cứ thế đi em, hãy yêu người ta thật nhiều, hãy cho người ta yêu thương tinh túy nhất nơi trái tim em, và hãy mỉm cười, hạnh phúc khi cả hai có thể giữ chặt tay nhau không rời mà đừng nghĩ ngợi đến anh. Yêu phải ích kỉ mà em, nên em đừng tự trách hay chì chiết chính mình. Nếu em có thể yêu, có thể để người ta vào một góc lòng thì hãy đến bên anh, bởi anh vẫn luôn song hành bên em, còn nếu đó là điều không thể thì em cứ thế này, nửa vời, và nhớ đến anh khi mình cần. Dẫu là bên lề, nhưng anh sẽ luôn sẵn sàng đến bên em, để xoa dịu con tim em, hay thậm chí là người tình hờ thôi cũng được.
Bên lề thôi, tình hờ thôi, nhưng chưa bao giờ tình yêu anh dành cho em là nửa vời hay hời hợt, đó là sự thật, rất thật em à…

Con đường nào em sẽ đi...

"Có khi bước trên đường vun vút, em tự hỏi mình ta đang đi về  đâu?
Có khi nhìn kim đồng hồ quay, em tự hỏi mình ý nghĩa những phút giây?"
Thi thoảng đâu đó trên đoạn đường em đi vào một sớm tinh mơ hay khi buổi trưa vắng vẻ, cũng có thể là một buổi chiều lộng gió, em mơ hồ trong lòng tự ngân lên khúc hát đó. Sao có nhiều người đặt câu hỏi giống nhau đến vậy nhỉ? Có gì đâu, bởi có lẽ vòng quay của cuộc đời mỗi người bình thường cũng tựa như nhau. Có chăng chỉ khác nhau bởi sự sắp xếp các giai đoạn được đảo hỗn độn, cho thêm phần thi vị và đa dạng của cuộc sống trong khúc đời mỗi người...
Em cứ đi, và khúc đời phía trước vẫn mơ hồ thế đấy. Hồi nhỏ khi xem phim hoạt hình có chú mèo ú  Đôrêmon, em đã ước mình có một chiếc gương thần kì, soi vào biết trước tương lai và có thể nhìn lại quá khứ. Như thế thật là tuyệt vời. Cho đến bây giờ em vẫn hay đặt những nghĩ suy về khúc đời phía trước, nhưng nó không còn là những thắc mắc hồn nhiên trẻ con nữa, nó dã trở thành những suy tư, tính toán và trăn trở. Tuy nhiên, em nhận ra rằng, nếu em có chiếc gương thần kì ấy thì cuộc sống của em trở lên vô vị làm sao. Mọi chuyện diễn ra như mọt sự định sẵn mà em nắm bắt được, không cần cố gắng, không cần vươn mình lên để chạm tay vào những ước mơ, dù ước mơ của em có nhỏ bé hay to lớn đi chăng nữa cũng không quan trọng...
Lại một cuối tuần nữa đến, ngồi một mình nghe với ly cà phê nửa đắng nửa ngọt. Em nhâm nhi cái vị đắng của sự trống trải mênh mông, cái vị thiếu vắng cái gì đấy rất lớn, thực sự rất lớn. Rồi lại xoa dịu lòng bằng cái vị ngọt, vị ngọt ngào của sự nhớ nhung tột cùng một hơi ấm thân thương... Sao đến tận bây giờ mới nhận thấy cà phê có vị là lạ như vậy anh nhỉ?
Tự dưng đâu đó trong sâu thẳm cõi lòng, có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Biết rằng như thế là mềm yếu, và em không được phép như thế. Nhưng đôi khi có những khoảng khắc người ta không giữ được lòng mình, có nên chăng em cứ để cảm xúc đó vỡ òa... rồi sẽ nhẹ nhàng hơn phải không anh...
Em chưa bao giờ nghĩ, cuộc sống là tồi tệ với mình, chắc chắn là như vậy. Vì còn gì hạnh phúc hơn với một gia đình luôn yêu thương mình như vậy, còn gì may mắn hơn với một tình yêu nồng thắm như vậy, còn gì vui vẻ hơn với những người bạn tốt đang có... Chỉ có điều, em cũng giống như bao nhiêu cuộc đời bình thường khác, không phải lúc nào cũng nhoẻn miệng cười được, có những nỗi đau  trong em cảm giác như là vô tận. Nếu ai đó phải tận mắt chứng kiến người thân của mình ra đi, trút hơi thở cuối cùng trong cơn khó nhọc chống chịu với bệnh tật mới hiểu được hết nỗi đau đớn khi mình hoàn toàn bất lực, khi mình chỉ biết đứng nhìn. Và cái cảm giác ấy như day dứt mãi...
Có những thứ khi mình đang có, mình thường không nhận ra nó quý giá biết nhường nào, chỉ có khi mất đi rồi, mình mới cảm nhận được giá trị của nó. Em không muốn nói nhiều cái từ "giá như", thế nên em sẽ ôm thật chặt những thứ mình đang có. Mong rằng em đủ mạnh mẽ để vượt qua cái cảm giác cô đơn đòi hỏi ích kỉ của bản thân, "sống phải cho đâu chỉ nhận riêng mình". Một chút cảm giác yếu mềm trong lòng em đâu đáng kể với những khó khăn mà người thân và anh yêu dấu của em đang phải trải qua.
Khoảng cách xa xôi nghìn trùng giữa hai chúng mình có lẽ là thử thách cho cho anh và em. Em sẽ cố gắng vượt qua những phút yếu mềm, cố gắng mạnh mẽ tự đứng trên những nỗi đau khi thiếu bờ vai anh để tựa vào. Em tin là, ở nơi phương trời xa đó anh vẫn luôn hướng về em và cổ vũ em từng ngày. Lòng em cũng thế, em luôn mong hình ảnh của mình có thể xua tan được lạnh lẽo, nỗi cô đơn trong căn phòng anh đang ở.
Hôm qua trên đường đi làm về em bắt gặp sắc đỏ nồng nàn, rực rỡ  của một loài hoa đang nở bung dưới bầu trời nắng gió. Giữa đường phố chật chội nhung nhúc người - xe màu đỏ với sức sống mãnh liệt của hoa vẫn trỗi dậy. Tựa như một sự khẳng định chỗ đứng và sự trường tồn vẻ đẹp nổi bật của tự nhiên. Em ước gì lòng mình được mạnh mẽ như thế kia. Trong mớ hỗn độn cuộc sống, có biết bao nhiêu đoạn đường em đã qua, em đang đứng và những đoạn đường nào em sẽ tới?
Thôi, em không cần chiếc gương thần kì đâu, vì em biết chắc rằng em sẽ đi về phía ấy, nơi con đường có một người luôn cùng em. Em sẽ cố xua tan yếu đuối trong lòng, cố gắng vượt qua thử thách của thời gian và không gian xa cách. Em sẽ mạnh mẽ chờ đợi bóng hình anh. Em sẽ vươn mình tới những con đường đầy hoa, dù trên con đường ấy vẫn tồn tại đầy những ngổn ngang của cuộc sống. Này người luôn cùng em, hãy sớm về và nắm chặt tay em anh nhé!

Và ta sẽ là người cuối cùng

Ngẫm đi ngẫm lại thời gian trôi qua mau thật, mới đó mà ta đã hai mươi lăm xuân xanh rồi đấy. Nhớ lắm cái thời còn cắp sách đến trường, hẹn hò trốn học cũng lũ bạn ra công viên đá banh, dầm mưa hoặc ngồi hàng giờ trên đồi cỏ chỉ để ngắm mặt trời lặng. Nghĩ mà ước gì ta có thể quay lại cái thời điểm ấy, thời điểm mà mỗi lần đi đâu tổng sỉ số cũng không bao giờ dưới mười người.
Sáu năm cách biệt, mỗi đứa một ngã rẽ riêng cho cuộc đời mình, có đứa thành công rực rỡ, có đứa thất bại não nề, nhưng thỉnh thoảng gặp nhau ai nấy vẫn nồng nhiệt vào cuộc vui như hồi ấy mà bỏ lại tất cả muộn phiền sau lưng.
Mỗi lần nhận được một tấm thiệp hồng thì lòng ta lại có một cảm giác vô cùng kì lạ. Ừ thì có lẽ ta buồn vì một người nữa lại có một bến dừng riêng và sự chia xa bây giờ mới thật sự là cuộc chia ly đúng nghĩa.
Còn ta đến bao giờ mới thật sự có một chốn để ta dừng chân, để lòng được bình yên và ấm áp mỗi khi ta thấy cần?
Ta đã ở lại và tiễn biệt biết bao nhiêu người ra đi, có người đi mang trong lòng hạnh phúc dâng trào nhưng ngày trở lại chỉ mang về một con tim tan nát, nhưng cũng chẳng ít kẻ ra đi và vẫn đang đắm chìm trong ấm êm và mật ngọt như ngày đầu.
Thêm ba nhỏ bạn trong nhóm ta sắp lên xe hoa nữa rồi đấy. Vậy là chỉ còn lại một mình ta, để rồi những lúc chán chường, cô đơn ta chẳng còn có thể tìm ai để sớt chia, san sẻ, cũng sẽ chẳng có những cuộc hẹn bất ngờ để cà phê, hủ tiếu gõ hay ốc đêm nhậu nhẹt như bao ngày, và mỗi lúc không muốn đi đâu đó một mình thì chắc ta lại phải ở nhà để gặm nhấm nỗi cô đơn rồi đây.
Ai cũng có bến đỗ riêng cho mình rồi, dù bến đỗ ấy có mang lại niềm vui hay nỗi buồn cũng thế, còn ta đến bao giờ mới thật sự có một chốn để ta dừng chân, để lòng được bình yên và ấm áp mỗi khi ta thấy cần? Chẳng biết nữa, vì có lẽ con tim của ta đã thật sự ngủ yên trong lòng ngực, dù cho nó có dậy sóng thì những con sóng nhỏ bé ấy cũng không thể xô bờ để đẩy yêu thương trong ta ra khơi.
Thôi thì ta cứ là người ở lại sau cùng, là người đơn độc nhưng vẫn mạnh mẽ và không bao giờ phải đau đớn vì tình yêu. Và ta chỉ mong những người ra đi về bên kia dòng sông sẽ được hạnh phúc thật trọn vẹn.

Viết cho những người ta yêu thương

Bỗng nhiên ta muốn hỏi số phận rằng “ta còn bao nhiêu thời gian nữa để sống?”. Giá mà ta có thể biết trước cái ngày định mệnh ấy thì hay biết bao. Nếu biết ta sẽ hoàn thành những việc mình còn dang dở, sẽ cười thật nhiều mỗi ngày để cuộc đời ta bớt nhạt như những ngày qua, sẽ yêu thương ai đó một cách trọn vẹn và đủ đầy hơn bao giờ, sẽ nắm lấy bàn tay và giúp đỡ, chở che bao người khi ta còn có thể, sẽ cho đi những gì ta có mà chẳng cần phải chờ mong để nhận lại điều gì, sẽ… ta sẽ làm mọi thứ nếu như ta thấy điều đó là cần thiết, bởi một ngày ta chết đi thì ta chẳng còn có thể làm gì.
Ừ thì có lẽ ta sẽ ôm mẹ ta một lần thật chặt dù mẹ có cố vùng để thoát khỏi vòng tay bé nhỏ nơi ta, sẽ thật nhẹ nhàng, nghiêm túc để hỏi rõ ràng vì sao mẹ chẳng thương ta nhiều như những đứa con khác của mẹ, và dù câu trả lời của mẹ có là gì đi chăng nữa thì trong lòng ta mẹ vẫn là một người mẹ kính yêu vô bờ.
Ta sẽ vùi đầu vào lòng nội mỗi ngày, sẽ ôm và sẽ hôn là bờ má đã nhăn nheo vì tuổi già sức kém. Ta muốn nói thật nhiều để nội biết rằng trong tim ta nội không những là một người bà đáng kính mà còn là một người mẹ hiền dịu vô cùng. Chính nội đã xoa dịu và mang ấm áp đến cho tâm hồn ta mỗi khi nó bị tổn thương. Cám ơn nhiều lắm những yêu thương mà nội đã cho ta để ta biết mình vẫn còn có bàn tay ai đó chở che, nâng đỡ.
Mà có lẽ cuộc đời ta chỉ cần có bao nhiêu đó thôi là đủ, đôi khi sống dài, sống lâu con người ta càng thêm mỏi mệt với đời.  Bởi lẽ với ta cuộc sống vốn dĩ cứ vô thường như thế mà thôi.
Ta sẽ chạy đến bên cạnh ba ta, người đàn ông làm ta thất vọng nhưng cũng làm lòng ta xót xa vô cùng. Khi đó chắc ta sẽ đủ dũng cảm để bảo với ba rằng “con yêu ba”, ba tiếng mà ta đã bao lần muốn nói nhưng rồi lại chỉ dám giấu nhẹm vào trong. Và có lẽ ta cũng sẽ ôm ba thật chặt một lần sau cuối để cảm nhận một tình cảm cha con nồng đậm là như thế nào.
Rồi ta sẽ đến bên người đàn ông mà ta yêu, người ta có thể hy sinh tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười bình yên trên gương mặt của người ấy. Ta sẽ yêu thương người ấy với mọi thứ cảm xúc còn lại trong trái tim, sẽ trao về cho người ấy tình yêu nồng nàn và thiết tha nhất có thể, sẽ nắm lấy bàn tay, hôn lên ánh mắt, bờ môi, rồi sẽ ôm người ấy chặt thật chặt một lần sau cuối. Ta sẽ bảo rằng yêu, rằng thương và sẽ tôn thờ tình yêu ấy cho đến khi ta trút hơi thở cuối cùng.
Và khi ta chỉ còn lại một ngày để sống, ta sẽ chạy đến bên người đã lặng thầm yêu thương ta, sẽ nằm trọn trong vòng tay người ấy để chờ đợi giây phút ta từ giã cõi đời, sẽ dùng sức lực còn lại cuối cùng trong ta để lau đi giọt lệ trên khóe mi người ấy, sẽ để người ấy ôm ta, hôn lên bờ môi đã không còn hồng hào như bao ngày, sẽ đặt trái tim đang yếu đuối theo từng nhịp thở của ta cận kề với những ấm áp nơi con tim của người ấy. Và trước khi vĩnh viễn từ giả cõi đời ta sẽ nắm lấy bàn tay của người ấy thật chặt thay cho lời “em sẽ mãi mãi thuộc về anh kể từ hôm nay”.
Mà có lẽ cuộc đời ta chỉ cần có bao nhiêu đó thôi là đủ, đôi khi sống dài, sống lâu con người ta càng thêm mỏi mệt với đời.  Bởi lẽ với ta cuộc sống vốn dĩ cứ vô thường như thế mà thôi.

Chiều nay không có mưa bay

Một buổi chiều lặng lẽ, không nắng, không mưa, chỉ có những đám mây phiêu lãng và những cơn gió nhè nhẹ thổi vào tâm hồn trống rỗng của em.
Chúng ta chia tay bao lâu rồi anh nhỉ?
Em cũng không biết nữa, có lẽ là cũng khá lâu rồi, em đã thôi đếm thời gian từ ngày xa anh, cũng thôi chờ đợi những tin nhắn, những cuộc điện thoại từ một số điện thoại rất quen mà cũng rất lạ, chỉ có những giấc mơ về anh, những nỗi nhớ mơ hồ là thường trực ám ảnh em trong mỗi bước đi.
Đêm hôm qua em lại nằm mơ thấy anh, anh ôm em nhưng sao em thấy không ấm áp nữa, vì đó là giấc mơ, hay vì bây giờ anh đã quá xa cuộc đời của em? Em nghĩ chắc là vì, vòng tay ấm đó không còn dành cho em nữa, nó đã thuộc về ai kia xa lạ với em, nhưng gần gũi với anh. Em giật mình tỉnh giấc và lại trải qua thêm một đêm với đôi mắt vẫn ướt, và cảm giác hụt hẫng vẫn còn đầy.
Em nhớ nụ cười trêu đùa khi em đột nhiên diện đồ nữ tính, em nhớ ánh mắt giận dỗi mỗi lần em bắt anh chờ, em nhớ cái mũi sụt sịt của anh những ngày trời mưa trở lạnh, em nhớ đôi môi ngọt ngào như kẹo chocolate, thứ kẹo em rất ghiền. Chà, em lại như thế rồi, em lại nhớ anh quá nhiều rồi. Phải làm sao để có nụ cười của ngày mưa rơi năm nào đây anh?
Em biết tiếc nuối những gì đã qua, những gì không thuộc về mình là một chuyện vô cùng ngu ngốc. Thật sự có những lúc em muốn lẩn trốn khỏi thế gian này, khỏi anh và khỏi những kỉ niệm đang vây quanh em. Nhưng đáng tiếc rằng, dù có cố gắng trốn tránh như thế nào thì em vẫn ở đây, ngay giờ phút đó, ngay khoảng khắc này, ngay lúc mà anh nói không thể ở bên em nữa. Em vẫn mắc kẹt ở ngay lúc đấy mà không thể nào thoát ra được. Liệu anh có như em, có khi nào nhớ đến hay hổi tiếc về những chiều mưa bên nhau không?
Chiều nay không có mưa bay ướt trên vai áo của em và anh, chiều nay cũng không còn được thấy đôi mắt anh hay cười như lúc xưa. Chiều nay không mưa nhưng góc phố nhỏ vẫn buồn vì vắng bước chân quen thuộc đã từng đi qua không đếm xuể bao nhiêu lần. Chiều nay không có mưa rơi, và em lặng im nhìn lên khoảng trời xanh ngắt, lặng im nhìn anh bước bên ai vui vẻ nói cười, lặng im bước từng bước một mình đơn độc, lặng im nghe ướt đôi vai mặc dù mưa đã không còn rơi nữa.
Vẫn biết em và anh sẽ mãi mãi là những người chỉ bước qua đời nhau rồi xa nhau như những cơn mưa mùa Hè bất chợt đến rồi bất chợt đi. Nhưng em vẫn yêu cơn mưa mùa Hè ấy vô cùng, yêu vô cùng anh ạ, dù không thể tìm được cơn mưa ấy lần nữa.
“Mưa là khúc hát, mưa là năm tháng
Còn anh là những nhớ mong của đời em”

Vĩnh viễn là bao xa

Lại mơ về anh,
Mơ về ngày đám cưới giữa hai đứa.
Em chỉ cảm thấy lạ lùng bởi đã hận nhiều như vậy, sao vẫn còn yêu tha thiết đến thế? Vốn một lòng chỉ muốn quên anh mà sao trong giấc mơ anh vẫn luôn không ngừng ẩn hiện?
Ngày xưa, trong giấc mơ luôn là những ngọt ngào.
Giấc mơ đầu tiên em mơ về anh đó là khung cảnh của đám cưới. Hai đứa gặp nhau trước đám cưới ba ngày. Vừa lo lắng, vừa bồi hồi nhưng vẫn không thể giấu nỗi niềm vui vô hạn. Giấc mơ thứ hai, em mơ thấy là khi hai đứa đã thành vợ thành chồng. Ngày Tết, anh chở em trên xe máy về thăm hai nhà nội, ngoại. Giấc mơ thứ ba, là khi hai đứa mình đã có một nhóc trai kháu khỉnh. Em nhớ, trong giấc mơ, con mình cũng độ tầm 2 tuổi đang bi bô gọi mẹ, gọi cha…
Chuỗi giấc mơ liên hoàn trong suốt một tháng này đã làm em tin hai đứa mình là một cặp trời sinh, không gì có thể tách rời. Em tin rằng, cuối cùng thì mình cũng sẽ được ở bên nhau, hạnh phúc trọn đời. Nhưng tình yêu chưa vững bền có là gì đâu trước sóng gió cuộc đời vùi dập. Anh và em, lúc xa mà lại rất gần, giờ gần trong gang tấc mà lại xa đến vĩnh viễn.
Đêm qua, vốn là không phải là giấc mơ đầu tiên về chuyện tình hai đứa nhưng giấc mơ này đã không còn phong vị yêu thương, chẳng chút vấn vương của một thời lưu luyến.
Trong giấc mơ đêm qua, không ngọt ngào như giấc mơ của những đêm xưa. Đám cưới, lẽ ra nhà trai phải qua nhà gái để nói chuyện, để bàn bạc và tổ chức. Đằng này, đám cưới do nhà mình một bên tổ chức, quyết định cưới trong vòng ba ngày, thiệp cưới phát trong một ngày. Đã như vậy, cô dâu còn lo nơm nớp là nhà chú rể không đồng ý vì chưa học và vào đạo,…
Tự nhiên, thấy đám cưới trong giấc mơ của mình nực cười quá. Đem gả con gái mà còn sợ bị nhà trai từ chối, bản thân mình cũng còn thấy mình đáng thương. Tỉnh dậy, nước mắt vẫn còn lăn trên gò má, ướt cả gối, thấm đẫm khóe mi cay. Cảm giác bị lừa dối, cảm giác bị bỏ rơi cứ đua nhau ùa về làm đau thêm kí ức.
Vĩnh viễn là bao xa? Vĩnh viễn khiến hai ta không bao giờ còn là một. Vĩnh viễn những giấc mơ của em chỉ còn là mộng tưởng, là ảo vọng của mỗi lúc đêm về. Vĩnh viễn, giấc mơ không thể trở thành hiện thực. Vĩnh viễn xa nhau khiến cõi lòng đau…

Cho tôi về bên người tôi yêu!

Tự nhiên hôm nay lại lang thang vào nghe radio online khi đọc cái tiêu đề khá mùi mẫn "Cho tôi về bên người tôi yêu". Trong đấy có một câu khá hay "Nếu lỡ một ngày mình xa nhau mà anh muốn gặp lại em thì anh sẽ tìm em ở đâu?". Mình cười, ờ giả sử thôi nhé, mà nó diễn ra như vậy thì mình sẽ có nơi nào để tìm được cái phần đỏng đảnh của mình không nhờ? Thử xem nào, thật ra địa điểm thì rất nhiều, nhưng mình tin rằng hai đứa có một nơi mà có lẽ sẽ không bao giờ quên, nơi mà tình yêu bắt đầu. Vậy có nghĩa là hai đứa ngốc nghếch sẽ luôn tìm được nhau vào một ngày nhất định, tại một nơi nhất định, còn cái chuyện tìm kiếm kia chỉ như một trò chơi.
Nghĩ rồi lại cười, ừ, may mắn biết bao, trên thế gian này có biết bao đôi lứa yêu nhau, rồi xa nhau, liệu họ có được một nơi để tìm về mà biết chắc rằng đến đó sẽ gặp lại nhau? Nó không phải một câu thề, không phải lời nguyện ước, không phải lời hứa hẹn, mà thực ra đó là nơi để họ biết rằng họ còn cần có nhau biết nhường nào.
Nghĩa là sẽ có một điểm chung, một điểm giao hòa, một dấu chấm để những kẻ yêu nhau dù muôn trùng đau khổ, chia li, cũng luôn hướng về. 
Ừ, tình yêu không phải là phép màu, không phải là thứ mà con người đón nhận để biết sự mầu nhiệm của nó, mà  thực chất chính những kẻ yêu nhau mới tạo nên những phép màu ấy. Tình yêu vốn vô tri và sáo rỗng, chỉ có những kẻ yêu nhau mới làm nó sống động và tồn tại.
Những ngày mình đang đếm thời gian thật dài, cuộc sống như chiếc hộp bí mật, hôm nay mình có thể đang đứng trên vùng biển lặng, như con tàu neo bến, nhưng ngày mai khi con sóng đến thì tàu phải ra khơi, dù ngoài kia ẩn chứa bão tố. Ai cũng phải bước trên con tàu ấy, để trưởng thành hơn, vững chãi hơn.
Những ngày tháng qua thật êm đềm, những khoảng công viên thật đẹp và bình yên. Mình lại bỗng có thói quen nhìn vào gương mặt, nhìn vào đôi mắt của chú chim sẻ của mình. Thật bình yên từ những ngây ngô ấy. Một vòng tay thật chặt, một cái lườm thật ngọt, một nụ hôn thật mềm, một cái cười điêu nhưng thật đáng yêu... Tất cả nó đang làm nên một thứ tình yêu của riêng hai đứa...
Cho tôi về bên người tôi yêu! Ừ, có thể với nhiều người đó là sự lựa chọn để rẽ ngang, để dừng lại, nhưng luôn có một điều, họ luôn về được bên nhau, bởi trong trái tim mỗi người, hình bóng người kia luôn hiện hữu. Radio kết thúc bằng những đại ý như thế và cuộc đời có lẽ có đắng cay nhưng chắc chắn cũng sẽ có những kết cục tươi đẹp như thế, nếu người ta đủ tin vào nhau, tin vào tình yêu mà mình đang theo đuổi.
Hạnh phúc vẫn thật gần...

Cho anh gọi em là vợ nhé!

Cho anh gọi em là vợ nhé, nhẹ nhàng và tình cảm nhất như đúng một đại từ xưng hô người chồng dành cho người vợ. Anh yêu em, nên anh muốn em sẽ là của riêng anh, là người sẽ đầu ấp tay gối cùng anh đến hết cuộc đời này, thật sự anh đang mong mỏi thế đấy em à!
Gọi em là vợ, nghĩa là anh đã quyết định sẽ gắn trọn đời mình vào chính em. Anh không muốn rong chơi nữa, không mình đuổi bắt với những cuộc tình đậm nhạt vô chừng, muốn dừng chân lại và yêu thương trọn vẹn cho em, người anh nguyện sẽ đi bên nhau đến sau này.
Là vợ, anh cho em cái quyền được hỏi han, chi li mọi điều nơi mình, hay nói đúng hơn tự dưng anh muốn mình là người không còn tự do như bao kẻ độc thân khác. Anh biết, anh vẫn chưa làm được gì nhiều cho em ngoài việc yêu thương, nhưng anh hứa sẽ lo lắng, quan tâm từng chút một để em cảm nhận trọn vẹn hạnh phúc là như thế nào. Để có được một tổ ấm đúng nghĩa cho chúng ta sẽ chẳng giản đơn đâu, nhưng nếu tình yêu trong anh đủ lớn, và em có thể đặt trọn niềm tin nơi anh thì tổ ấm đó sẽ là giấc mơ có thật, anh tin là thế!
Anh, em, cũng như bao cặp tình nhân khác, yêu thương, giận hờn hay thậm chí đã có lúc từng bảo rằng “mình chia tay đi”, nhưng đến hiện tại mình vẫn bên nhau như thế này. Sau một lần hờn giận, tình yêu trong ta như lớn dần hơn nữa, và sau một lần nói chia tay, nước mắt đã lăn dài trên má của cả hai để anh nhận ra rằng, anh không thể hết yêu em, em à. Khi mình hờn giận, cả hai lặng im, nhưng chẳng ai có thể bình yên trong tâm hồn, dạ cồn càu, lòng khó chịu, anh nghĩ đến em nhiều thật nhiều. Khi mình bảo chia tay nhau, con tim anh như vỡ nát, lòng đau, dạ thắt, và anh nghĩ đến tháng ngày không em, thật khó thở. Và sau tất cả, anh biết, anh chẳng thể dừng thương, thôi nhớ hay bảo mình đừng yêu em nữa khi cả trái tim cùng lí trí chưa bao giờ thôi nghĩ về em, anh muốn được bên cạnh em, muốn ôm em thật chặt, muốn em là của riêng anh thôi,...
Dù phía trước còn lắm chông gai, dù tình ta còn bao đợt sóng dữ, và dù trái tim em còn vạn nghìn lí lẽ để phân bua, nhưng anh sẽ yêu thương em bằng tất cả để em biết rằng anh yêu em nhiều đến thế nào. Anh yêu em không phải chỉ bằng lời nói ngọt ngào trên khóe môi, hay bằng lời lẽ mĩ miều chứa chan trên từng câu văn, dòng chữ mà anh sẽ yêu em bằng những việc làm thiết thực. Anh sẽ nắm chặt tay em không buông, sẽ là bờ vai, điểm tựa khi em mỏi mệt và sẽ đến bên cạnh khi em cần, sẽ là tất cả dù bên em chẳng còn gì, hay một ai khác, anh sẽ vậy…
Vì thế, hãy cho anh gọi em là vợ nhé, vì anh yêu em, em à!

Hãy là của riêng anh thôi em nhé!

Đóng lại quá khứ, xếp lại tình yêu một thời anh đã si mê, anh đến bên em bằng một tình yêu cháy bỏng nhất có thể, yêu em và chỉ yêu em thôi.
Dẫu chỉ là đơn phương, yêu thương một phía, nhưng anh đã từng yêu rất trọn vẹn cho cuộc tình đó. Người ta trong anh bao giờ cũng là điểm cộng dù ở thì trước đó có lấm lem thế nào, người ta với anh lúc nào cũng là ưu tiên dù anh biết mình chỉ được gọi khi cần, và dĩ nhiên người ta trong anh bao giờ cũng được đặt ở một vị trí đặc biệt nơi con tim. Đó là người anh đã rất yêu, anh không thể ghét và không thể bỏ mặc được, nên dù thế nào họ và anh cũng là bạn của nhau. Em biết, em hiểu mọi điều về cuộc tình ấy, bởi khi bảo yêu em, anh không muốn che giấu điều gì, và anh cũng muốn chứng tỏ rằng khi đến bên em, anh sẽ chỉ dành trọn con tim cho em, mà không hề vấn vương, hay lay động gì ở tình cũ nữa.
Hôm qua của em, cũng chằng chịt lắm yêu thương, kẻ đến, người đi với bao cuộc tình có nhẹ nhàng, và có cả bão táp mưa sa, nhưng anh chẳng muốn mình phải hiểu thật rõ ngọn nguồn, bởi lẽ ai cũng có khoảng lặng cho riêng mình. Anh biết, em yêu một ai đó đậm sâu, thậm chí yêu hơn cả chính mình, nhưng đó là lí lẽ của con tim nơi em, nếu anh cố can dự vào, cố làm nhòa đi hình ảnh của họ, sẽ chỉ làm em mỏi mệt hơn, chứ chẳng thể làm tình yêu em dành cho anh lớn dần hơn được.
Nên, anh sẽ không khơi gợi làm gì, không tò mò nữa, không hỏi người ấy là ai, làm gì hay ở đâu, cứ để họ là người tình bí mật của em vậy. Bên anh, em sẽ là của riêng anh, sẽ yêu thương mỗi mình anh, với anh như thế đã gọi là đủ rồi đấy em à.
Của riêng anh thôi, anh sẽ bảo với mình như thế khi yêu em, vì đôi lúc yêu người ta cần phải tự tin ở chính mình.
Em, em cứ yêu như đúng con tim mình mách bảo.
Anh, anh cũng sẽ yêu như thế…
Đời người tuy dài mà ngắn, chẳng ai biết được ngày mai phải không em, nên mình hãy trân trọng từng phút giây bên nhau, yêu thương được hãy yêu thương, hạnh phúc được hãy hạnh phúc đi vậy. Rồi anh cũng sẽ về với cạt bụi, rồi em cũng sẽ là phù du của đời, hai con người với những ngã rẽ khác nhau, nhưng anh muốn mình sẽ cùng tựa vào nhau để đi qua nhọc nhằn, gian khó. Ở cuối con đường mình sẽ gặp nhau, và em sẽ thật sự là của riêng anh, anh luôn mong như thế…
Yêu em bằng tất cả, yêu em không toan tính, yêu em và chỉ biết em thôi, dù là mụ mị, dẫu là sân si, hay một ai đó bảo anh ngốc nghếch, nhưng anh sẽ thế, anh hứa đấy em à.
Yêu em, bên em, anh sẽ chỉ cảm nhận rằng em là của riêng anh thôi và không để mình nghĩ ngợi gì nữa, và em cũng thế nhé, hãy chỉ nghĩ về anh, yêu anh khi bên cạnh anh…