Cảm thấy mình rất mông lung.
Chỉ
muốn viết về bồ công anh - loài hoa mong manh đưa mình theo gió. Không
hiểu sao lại không nghĩ ra được điều gì để kết nối điều mình muốn sẽ
chia. Người mang đến cho mình một cánh đồng bồ công anh để làm gì? Thật
sự, bản thân mình chưa hiểu ra. Chỉ biết, khi nhìn thấy hình ảnh đó, cảm
xúc của mình rất lạ. Cái cảm giác lạc hồn mình giữa một cánh đồng bồ
công anh, phiêu diêu, bềnh bồng. Cảm giác về sự vĩnh cửu, về niềm tin đã
từng hiện hữu. Cảm giác về hiện tại đang trải qua từng ngày. Cảm nhận
ra một điều "NGƯỜI ĐANG Ở RẤT GẦN".
Đôi
khi, sự xa cách, liên lạc hay không lại không còn quan trọng. Cái cảm
giác gần gũi tưởng như nghe được tiếng thở dài của ai đó lại làm mình
khó chịu hơn cả một cái tin nhắn hay một cuộc điện thoại, nhận mà không
thể trả lời. Vì, biết rõ bản thân "chưa một phút nào quên!".
Gần
đây nhận ra mình hay thở dài. Lạ. Tiếng thở dài không phải vì mệt mỏi
hay áp lực trong công việc. Cảm giác tiếng thở dài cứ tắc nghẹn nơi lồng
ngực. Đè nén, nặng như chì...
...
...
Cảm
ơn người đã cho em thấy cánh đồng bồ công anh. Với em, bồ công anh
tượng trưng cho bình yên và niềm tin về một tình yêu vĩnh cửu. Bồ công
anh luôn mang lại cho em sự bình yên và niềm tin để đợi chờ một điều gì
đó. Phải chăng đó là kỳ tích ở cuộc sống này. Cánh hoa bồ công anh mong manh, bay đến mọi nơi, sinh sôi, nảy nở. Là sự khởi đầu không có kết thúc, người có nghĩ như em?
Cánh bồ công anh
bay về trời, mang theo niềm tin và hi vọng. Mang theo lời nguyện cầu
cho những người thân yêu của mình. Từ những mảnh đất khô cằn nhất, nhỏ
nhoi nhất, bồ công anh lại nảy nở sinh sôi. Sức lan tỏa nhanh, miệt mài. Với em, bồ công anh còn tượng trưng cho sự quay trở lại. Có lẽ vì thế mà trong tình yêu, người ta vẫn hay nhắc đến bồ công anh, dù có bay đi đâu, xa mấy, thì... cũng có một ngày, bồ công anh nảy nở trên chính mảnh đất mình đã sinh ra, người có nghĩ như em?
...
...
Nghe như có tiếng thở dài.
Mình thở dài, hay tiếng thở dài từ đâu vọng lại?
Hôm nay mình thấy cánh đồng bồ công anh đã kết hạt. Những cánh bồ công anh nương mình theo gió, mang theo hạt mầm bay đi... Bay mãi... Về miền cổ tích xưa...