Hằng
năm, cứ đến mùa bão lũ cả miền Trung đều thấp thỏm lo lắng, chờ đợi
điều xấu nhất có thể xảy ra. Những người con xa quê lại không ngủ yên,
cứ hỏi thăm chừng mưa gió nơi quê nhà.
Tin
bão lũ ập đến miền Trung, niềm đau lại dâng. Tin thiệt hại dội về, là
lòng xót xa. Những người con xa quê nước mắt lại lưng tròng, thẫn thờ lo
lắng, đứng ngồi không yên…
Miền
Trung, dải khúc ruột gầy yếu dài sọc, gánh hai đầu Bắc – Nam, ví như
cái đòn gánh trĩu nặng lưng còng, chực chờ gãy, nơi hẹp nhất đi chưa
mỏi, là nơi chịu nhiều đau thương nhất…
Tôi
từng hy vọng không viết về nỗi đau ấy một lần nào nữa khi mùa mưa bão
đến cho dải đất miền Trung, không muốn thấy những thiệt hại miền Trung
gánh chịu.
Thế nhưng tôi không thể dừng, vì cái quy luật khắc nghiệt thời tiết ấy lại đến!
Quy luật khắc nghiệt đó, tạo ra những thiệt hại, khiến những giọt nước mắt trong tim tôi lại rơi.
Lại nhớ câu hát:
“Quê hương em, nghèo lắm ai ơi…
Mùa Đông thiếu áo, Hè thời thiếu ăn…
Trời rằng, trời hành cơn lụt mỗi năm,
Khiến đau thương thấm tràn ngập Thuận An…”
Lòng tôi lại xót xa…
Tôi
sẽ lại viết những gì đây? Tay tôi đông cứng, mắt tôi chỉ còn nhìn vào
những hình ảnh tang thương ngập tràn trên các báo sau cơn bão số 10 đi
qua các vùng miền Trung.
Những hình ảnh đã nói lên tất cả…
Cuộc
sống này có những đau thương, mất mát xảy đến, không do mình tạo ra. Có
những giọt nước mắt rơi, không do con người làm đau.
Bạn à…
Có
bao giờ bạn đứng tuyệt vọng nhìn thành quả lao động mình chắt chiu dành
dụm, tích cóp bao lâu bỗng tan trôi theo dòng nước, bỗng đổ sập?
Có bao giờ bạn đã gánh gồng hớt ha hớt hải, chân thấp chân cao chạy lũ, chạy bão?
Có
bao giờ bạn nghe gió rít ầm ầm bên tai, mà trốn vào đâu bạn cũng cảm
thấy sợ hãi không an toàn? Mắt nhắm, miệng chỉ lắp bắp cầu khấn một đấng
thiêng liêng nào đó che chở?
Có bao giờ chung quanh bạn toàn là nước mênh mông, là cái đói rã người, ngồi chờ đợi phép mầu?
Bạn sẽ chưa bao giờ chứng kiến cảnh cả gia đình phải ngồi lên trên mái nhà giữa biển nước mênh mông, vẫy tay gọi cầu cứu?
Bạn
có thể thấy nước dâng tràn vào nhà, nhưng đó chỉ là một cơn nước ròng.
Thấy có cơn gió mạnh gầm rít, nhưng đó chỉ là cơn gió không đủ để vườn
tược gãy, nhà cửa đổ sập.
Ừ… có lẽ bạn chưa bao giờ trải qua giờ phút như thế, và tôi cũng chưa trải qua.
Chúng ta chỉ nghe kể, nhìn thấy qua phương tiện thông tin đại chúng.
Nhưng chỉ chừng đó thôi, cũng đủ làm bạn và tôi đắng lòng xót xa, thương cảm…
Khổ,
đau mà người miền Trung luôn gánh chịu, có lẽ đã thay cho bạn, cho tôi
ngủ yên. Ôi cái dải đất nghèo khó, ốm tong teo, eo hẹp…
Con
người chúng ta ai cũng có một trái tim. Nếu trái tim bạn chưa thổn
thức, đau xót khi nhìn những hình ảnh bão lũ tàn phá miền Trung. Có lẽ
trái tim bạn chưa được đánh thức! Hãy đánh thức nó đi bạn, đừng cho nó
ngủ yên, đừng cho nó vô tư, thờ ơ, nếu không nó sẽ chai cứng bạn ạ!
Ai cũng có lòng nhân ái. Có thể hiện hữu, có thể ẩn giấu. Nếu lòng nhân ái bạn còn ẩn giấu đâu đó, hãy mở cửa nó ra nhé!
Nhịn một chút miếng ăn bạn ơi…
Chia bớt một tấm áo bạn hỡi…
Cùng chung tay, gởi về miền Trung thương đau…
Miền Trung máu chảy, ruột mềm…