Một
mùa bão nữa lại về trên quê hương tôi. Nơi xa xôi ấy, có những con
người đang từng ngày, từng giờ sống trong nỗi lo sợ mỗi khi nghe đài,
báo đưa tin “bão xa”.
Quê
tôi nằm trên dải đất miền Trung đầy nắng, gió cùng với sự khắc nghiệt
nhất của thời tiết. Đó là sự lạnh giá đến thấu xương của những đợt gió
mùa Đông Bắc, là sự khô nóng đến bỏng rát da mặt của những đợt gió Lào
và cả sự tàn phá khốc liệt của các cơn bão xuất hiện đều đặn mỗi năm.
Chiều
nay, ngồi một mình trong căn gác trọ, nghe ngóng tin tức của cơn bão số
10, đang tàn phá quê mình mà lòng thổn thức khôn nguôi. Đài, báo đưa
tin liên tục về tình hình diễn biến của cơn bão càng làm cho đứa con xa
nhà lo lắng, đứng ngồi không yên.
Mùa
bão là một quy luật tất yếu của tự nhiên, đến hẹn lại lên. Mỗi năm có
khoảng 9 – 10 cơn bão đi vào vùng biển nước ta từ tháng 4 đến tháng 12.
Trong số đó, có khoảng 4 – 5 cơn đổ bộ trực tiếp vào các tỉnh miền
Trung. Vì thế, quê tôi cũng không nằm ngoài tầm tàn phá khi chúng tràn
vào đất liền.
Hồi
ấy, có lần cơn bão di chuyển vòng vo mấy ngày trên biển rồi bất ngờ đổ
bộ vào quê tôi. Mặc dù, đã chuẩn bị tinh thần ứng phó từ trước nhưng ai
nấy đều hoang mang, lo sợ. Ngồi co ro trong nhà tôi nghe rất rõ từng
luồng gió giật mạnh kèm theo những trận mưa xối xả ào tới. Ba đã đội mưa
gió ra ngoài xem xét tình hình. Mấy mẹ con ôm lấy nhau như để tiếp thêm
sức mạnh trấn át nỗi sợ hãi trong lòng. Tôi thực sự lo sợ khi cây trong
vườn bắt đầu đổ ào ào, mấy tấm tôn lợp bên mái hiên bị gió giật rời ra
đánh vào nhau loảng xoảng. Mẹ không ngừng trấn an mấy anh em tôi: “Không
sao đâu các con, bão sẽ nhanh đi qua mà”. Đó không phải là lần đầu tiên
quê tôi gặp bão nhưng lại là trận bão đầu tiên trong đời tôi biết cảm
nhận một cách rõ ràng sức tàn phá kinh khủng của nó.
Sau
mỗi trận bão, quê tôi ngổn ngang, tiêu điều như một bãi chiến trường
vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Đặc biệt, cơn bão năm đó đã cướp đi
thằng bạn thân nhất của tôi. Mấy ngày liền, tôi và các bạn trong lớp
buồn bã mất hết tinh thần học tập. Sau mỗi buổi học chúng tôi lại quây
quần bên ngôi mộ của nó, kể cho nó nghe chuyện trường, lớp, thầy cô, bạn
bè nhưng cũng có khi chỉ để ngồi im lặng hàng giờ mà thôi.
Cơn
bão “trời” đi qua cũng là lúc cơn bão “lòng” tôi dậy sóng cuộn trào.
Nếu ai đã từng một lần thấp thỏm, lo sợ khi cơn bão đang dần ập đến
ngoài kia thì mới có thể hiểu hết tâm trạng của tôi lúc này. Cầu mong
cho mọi người, mọi nhà sẽ được bình an sau mỗi “trận chiến” kiên cường
với các trận bão hung dữ kia.
Thương lắm miền Trung ơi!