Cũng
khá lâu rồi trưa nay mới ngồi trò chuyện với em! Thật ra hai chị em
ngày nào cũng "thấy" nhau cả, cũng quan sát, cũng dõi theo nhau nhưng
cần thiết lắm thì mới nói chuyện với nhau!
Lạ
là ở chỗ đó! Dù hai chị em, một tuần, hai tuần hay thậm chí là cả tháng
mới nói chuyện với nhau một lần nhưng vẫn thấy gần gũi, thân thiết và
cứ như ngồi cạnh bên nhau, ấp ủ nhau! Em cũng vừa đau khỏi, mình thì
chưa khỏi nhưng vẫn cứ đi làm, đi làm để khỏi thấy trống trải, khỏi thấy
thừa thãi, phải không em!? Hai chị em trò chuyện, hỏi thăm nhau đủ thứ,
dù mọi chuyện xung quanh vẫn cứ như thế, không có gì thay đổi, buồn vẫn
buồn, cô đơn vẫn cô đơn. Có những lúc vui, những lúc yên bình. Cứ thế,
lặp đi lặp lại, em và tôi, mỗi ngày, mỗi ngày! Nhưng được nghe từ chính
em nói về bản thân, vẫn thấy vui và an tâm hơn!
Mình
nói với em "Nói chuyện với em xong chị muốn viết entry!". Và thật vậy,
mình muốn viết về những điều giản đơn như cuộc gặp của em và mình. Và
chạnh lòng một câu hỏi của em: "Trời lạnh, chân của chị có đau không?".
Mình cũng hỏi em về căn bệnh đau bao tử hành hạ em bao lâu nay. Ừ nhỉ?
Nếu như em không hỏi thì có lẽ mình cũng quên mất cái chân của mình.
Mình bảo: "Bão
xong rồi, áp thấp cũng tan rồi, mà mưa khắp nơi. Trời cũng ngộ ghê!
Chân chị lâu lâu cũng cứng đơ ra đó P. nên cũng phải tập tập cho khỏi
đau. Giống như bệnh đau bao tử của em á, mình sống với nó riết mình
quen, có khi quên, không cảm nhận luôn ha P.?". "Y như sống chung với lũ
ah chị!?". Em trả lời mình vậy! Có những điều hai chị em không
bao giờ nói rõ với nhau nhưng cũng ngầm hiểu cả. Vì thời sự đã đưa tin,
báo chí đã đưa tin, bao nhiêu kêu gọi, bao nhiêu lầm than. Làm sao không
hiểu, không động lòng, phải không em?
Mấy
hôm nay mình cứ như một cỗ máy khô dầu, rời rạc, chán nản! Hay nghĩ đến
"giá như có ai đó hỏi thăm mình, có lẽ cũng đỡ tủi!". Không phải là
không có ai quan tâm, nhưng bản thân mình cần một điều khác, cần một
động lực, không phải là cái nếp ngày để mà sống vui, không phiền muộn.
Hôm nay gặp em, em như khơi lại trong mình niềm tin trong cuộc sống này.
Mình còn có em, còn có những người bạn bên cạnh. Mình còn niềm tin với
cuộc sống này. Vậy là trưa nay đã rời khỏi văn phòng, chạy đi mua hộp
cơm, về ăn cho bằng hết! Đấy! Vậy là cũng biết thương thân mình, phải
không em?!
Mình
vẫn cảm nhận ở em nỗi buồn còn hiện hữu. Nỗi buồn ấy không đủ để làm em
hờ hững với cuộc sống này, nỗi buồn ấy không đủ để em quên đi bản thân
mình cần gì và không ngừng vươn lên trong cuộc sống! Nỗi buồn ấy không
cần ai phải vuốt ve, an ủi mỗi ngày, nhưng mình vẫn thấy nó hiện hữu, có
như người bạn, đồng hành bên em! Em đã sống tốt như vậy đấy, thì cớ gì
mình không thể sống tốt, mình cũng phải thương thân, phải "bơ đi mà
sống", vậy thì mới chia sẻ cho em những lúc cần, em nhỉ!?
"Không
ai thương mình thì mình tự thương mình vậy!". Ai cũng có một cuộc đời,
một lần để sống, một gia đình để yêu thương, vậy thì mình thương mình
cũng là sống không thẹn rồi, phải không em!?