Ảnh minh họa
Lúc đó tôi còn là một thực tập sinh trong một phòng khám đa khoa và y học cổ truyền VN ở TP Göttingen. Bà cụ tầm khoảng 65 tuổi vất vả đỡ ông chồng to béo của mình bước lên từng bậc cầu thang để vào phòng khám. Cụ ông bị tai biến mạch máu não, bước đi khó khăn và đầu óc ngô nghê như trẻ nhỏ. Tôi cũng khó khăn lắm mới đo được huyết áp và mạch cho ông cụ vì ông ấy chẳng chịu ngồi yên. Cụ bà bảo (tiếng Đức nhé) đại loại là:
- Ông ấy bị như vậy đã bốn năm nay rồi, tôi đã đưa ông ấy điều trị khắp nơi nhưng không có kết quả. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.
Tôi đưa cho cụ bà tờ khai tiền sử bệnh của phòng khám để điền vào, đến khi cụ bà đưa ngược lại cho tôi là một tập giấy dày được sắp xếp cẩn thận. Bà lưu trữ lại hết tất cả những hồ sơ bệnh án của ông, những tên thuốc ông bị dị ứng, những món ăn ông không ăn được, cho tới giờ giấc uống thuốc của cụ ông thế nào. Tôi tròn mắt ngạc nhiên, bà bảo:
- Cô còn trẻ lắm, chưa hiểu được đâu. Tình yêu giống như trồng một cây hoa. Cô phải luôn tưới nước cho nó đúng cách thì nó mới tươi, sống lâu và mọc thêm nhiều nụ mới
Ông bà cụ không ngượng ngùng mà ngược lại rất vô tư gọi nhau là "Schatzi" (Cục cưng) giữa đám đông. Những đồng nghiệp trẻ tuổi khác kháo nhau cười khúc khích. Riêng tôi về kể cho chồng mình nghe, mà tự nhiên nước mắt rưng rưng...
http://yume.vn/news/tam-tinh/tam-su/chuyen-ke-ngay-valentine.35AA5967.html