"Cái cảm giác thèm nhắn tin, gọi điện cho một ai đó cứ thôi thúc, kìm nén không được thế là bung thôi!"... Giọng cười vui vẻ, sảng khoái của Hạ, của cô vang lên ở hai đầu điện thoại.
Và cô đã biết có người cũng có cảm giác giống như cô. Cái cảm giác thèm nhắn tin, gọi điện cho một ai đó ở xa xa, nghe tiếng nói ở xa xa cứ thôi thúc, khó chịu trong lòng. Khi nghe điện thoại vang lên bản nhạc chuông "Chỉ có ta trong đời" nhìn màn hình hiện lên chữ "Miên Hạ" cảm giác vừa vui mừng, vừa chờ đợi. "Chị nghĩ là em đang ở đâu?". Đang cầm điện thoại nhưng theo cảm tính cô lại chạy vội ra cửa, cứ như Hạ đang ở ngoài đấy, cứ như Hạ đã biết nhà cô vậy. "Không! Em đang ở Saigon!"... Tiếng cười giòn tan bên kia vọng lại, cô cũng người vang. Giọng nói ấm áp, thân quen như những con chữ cô đã thấy, "giống" những gì cô cảm nhận...
Hôm qua đến giờ có lẽ là khoảng thời gian cô cười tươi nhất trong thời gian rồi. Sáng nhìn vào gương thấy một người "xinh" hẳn. Vui vẻ cũng làm cho người ta yêu đời và xinh ra thật...
Sáng nay mới biết chiều có cuộc họp đột xuất nhưng cô đón nhận và giải quyết vấn đề liên quan thật nhanh chóng và vui vẻ, hiệu suất làm việc tăng thấy rõ. Đến thời điểm hiện tại thì mọi thứ đã xong hết, chỉ đến giờ Hội nghị nữa là trọn vẹn.
Cô bảo thèm nhắn tin, gọi điện cho một người ở xa xa. Không phải là than vãn, không phải là xa lánh xung quanh mà cảm giác ấy thật khó diễn tả, vừa ấm áp, vừa gần gũi, giọng nói tiếng cười cũng trọn vẹn hơn.
Cuộc gọi từ Saigon. Sáng nay trời Pleiku trong veo, nắng ấm hẳn. Cuộc gọi từ Saigon, cái ý định nghỉ phép, đi một chuyến cũng quyết tâm hơn và thôi thúc hơn. Muốn gặp lại P., gặp Hạ, gặp Người.
Cuộc gọi từ Saigon, thấy Saigon gần hơn, thân thương hơn bao giờ hết!
-Vũ Viễn Thanh-
http://yume.vn/news/tam-tinh/tan-man-cuoc-song/cuoc-goi-tu-saigon.35AA5968.html