Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Ủy khúc 9.3

For virgo…
Ta nghĩ mình đã sai khi cố quên đi một thứ gì đó đã được định nghĩa là yêu thương. Không hẳn là cố chấp. Ta biết mình thích cái cảm giác khi chờ đợi một điều gì đó, không hẳn là sự ban phát một ánh nhìn yêu thương xa xỉ. Người hiện diện trong những suy nghĩ ta như một thói quen được ta chấp nhận. Đã từng có những buổi chiều đầy nắng đưa người đến bên đời ta, giúp ta biết mình yêu thương và chờ đợi. Ta viết những khúc yêu thương dành cho người và sẽ có lúc, chúng sẽ giúp ta làm điều gì đó, hoặc có thể là không. Ngay chính ta cũng không muốn lợi dụng những yêu thương của mình.
Yêu thương của ta đôi lúc cũng không cần định nghĩa. Bởi cứ nhẹ nhàng mà đến như những cơn gió dịu dàng. Ta thích sự giản đơn, nhưng cũng muốn chúng thật hoàn mĩ. Cảm thấy mình thật trẻ con vì ngại ngùng khi gặp ánh mắt và nụ cười của người trong giây phút nào đó, nhanh thôi. Không cần biết vì mình đã suy nghĩ quá nhiều hay chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, dù sao ta cũng xem chúng như kỉ niệm, để ta tự an ủi mình trong những lúc nỗi nhớ xâm chiếm lấy ta. Như những điều quen thuộc nhất.
Đến nơi tận cùng nỗi nhớ, ta cũng không biết giấu những yêu thương của mình ở đâu. Nhớ một cái gì đó, và quên một cái gì đó. Yêu thương như thứ ma thuật cuốn ta vào một còng quay không định hình. Theo một chu kì nào đó. Ta biết mình yêu thương. Bởi những lúc quanh ta chỉ toàn bóng đêm đơn lẻ, ta cảm nhận được thứ gì đó hình thành trong ta. Ta biết mình đang chờ đợi, trong những hi vọng bé con và yêu thương không được người chấp nhận. Một tình yêu điên dại nhưng đủ để ta biết mình yêu thương. Có một chút ảo tưởng, và người hiện hữu trong giấc mơ ta sống động và chân thật. Đến chóng vánh, và đi vội vàng. Tại sao người cứ trốn tránh và bỏ mặt ta như vậy? Người đâu phải con người của Gió…
Người kiêu hãnh và hoàn mĩ, tỏa sáng và lạnh lùng. Thật không may mắn cho ta khi cứ như những con phù du phải lòng ánh sáng. Ta chẳng bao giờ hối hận, bởi thứ tình cảm này không giống như một thứ gì đó có thể cảm nhận một cách thông thường. Có lẽ người đang tan vào đêm tối, và khi một số giác quan của ta trở nên vô dụng, thì chính những âm thanh bình thường nhất sẽ chỉ dẫn cho ta…
Yêu thương người, ta xin lỗi…
Hyn
Nguyễn Ngọc Huỳnh Như
http://yume.vn/news/tam-tinh/tam-su/uy-khuc-9-3.35AA5960.html