Em yêu anh nhưng anh không biết
Thư gửi anh em cất đi rồi
Tình yêu em cũng giấu đi rồi
Nhưng đôi mắt em không hề giấu nổi
Nhưng anh chưa bao giờ nhìn vào đó
Em yêu anh mà anh không biết…
Đó là những câu hát trong bài hát anh không biết mà cô bạn thân sáng tác dành tặng riêng tôi. Mối tình đầu của tôi là một bản nhạc kỳ lạ của tuổi 17, vừa nhẹ nhàng du dương vừa dạt dào, cuồn cuộn như con sóng vỗ lên những ghềnh đá ngoài bờ xa. Mỗi lần nhớ về trái tim tôi lại rạo rực bồi hồi theo những tiếng trống trường quen thuộc, theo tiếng cười đùa thơ ngây dưới gốc phượng đỏ hoa đốt cả trời nắng Hạ những âm thanh, màu sắc đã đi vào dĩ vãng, và tôi biết mối tình đầu thủa học trò vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim mình.
Tôi thầm thương trộm nhớ cậu bạn cùng lớp, một nỗi rung động mang tên thầm lặng nhưng đó là cả một tình yêu. Bản nhạc tình yêu ấy có đầy đủ những cung bậc, có nhớ thương đến quay quắt lòng, có hờn ghen, có giận dỗi vu vơ nhưng tất cả những cảm xúc ấy chỉ có ở trong mỗi trái tim bé nhỏ của tôi. Cậu bạn ngồi bàn cuối lớp ấy không hề biết đến sự hiện diện của tôi trước mặt cậu ta và sự hiện diện của cậu ta trong trái tim tôi.
Cường ngồi ở cuối lớp, suốt gần ba năm học chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau. Nếu có nói thì cũng chỉ là những lời cãi cọ, châm chọc đầy cay cú. Từ hồi mới vào năm đầu cấp tôi chẳng có ấn tượng gì về Cường, dù cậu ta cũng khá đẹp trai, nhưng không học giỏi lắm, lại còn rất nghịch ngợm khoảng cách của cậu ta với một học sinh cá biệt cũng không xa lắm. Ở lớp tôi thuộc vào hàng những đứa học khá nhất vì vậy mà tôi cũng rất kiêu ngạo, tôi chỉ chơi với những đứa học giỏi ở những lớp bên cạnh. Tôi ít khi cho bọn trong lớp chép bài, mượn vở và hầu như không bao giờ nhắc bài cho chúng nó trong giờ kiểm tra. Tính tôi như thế nên nhiều đứa trong lớp ghét tôi lắm, và tôi biết Cường cũng chẳng ưa gì tôi, chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện. Chỉ đến khi hai đứa cùng tham gia tập văn nghệ lớp chào mừng ngày nhà giáo năm lớp mười một chúng tôi mới đầu chạm mặt thật sự. Ngay từ đầu Cường đã chọc ngoáy tôi, nói tôi là đứa vừa kiêu, vừa điêu, ích kỉ này nọ. Tức quá tôi cũng nói kháy lại, cứ lời qua tiếng lại như thế chúng tôi đã biến những buổi tập văn nghệ thành những buổi chửi nhau. Cô giáo bắt hai đứa viết bản kiểm điểm và phạt đi tưới cây ba ngày. Từ đó chúng tôi càng không nói chuyện, gần như từ mặt nhau luôn. Sinh nhật Cường mời gần như hết cả lớp, ngoại trừ tôi là không nhận được tin nhắn mời đến sinh nhật của cậu ta. Tôi đi thi học sinh giỏi đạt giải rồi khao cả lớp, hôm đó Cường liền bỏ về luôn. Chúng tôi vẫn ghét nhau đến nỗi không đội trời chung, mà nói đúng hơn là chỉ có Cường ghét tôi thôi chứ tôi thì hình như là không hẳn.
Năm cuối cấp, càng ngày Cường càng tỏ ra được nhiều người yêu quý, cậu ta tham gia các hoạt động văn nghệ, thể thao ở trường rất nhiệt tình và luôn dẫn đầu, chuyện học hành thì ngày càng tiến bộ. Cường có một giọng hát rất hay, dù không thích cậu ta nhưng khi nghe cậu ta hát tôi vẫn thấy rất tuyệt vời. Năm lớp mười hai Hiền bí thư phải chuyển trường, đang là phó bí thư Cường được lên làm bí thư lớp luôn. Tôi lại được chuyển chỗ xuống ngồi ngay cạnh cậu ta, lối đi giữa hai dãy bàn là khoảng cách phân chia hai chúng tôi. Cường luôn tỏ ra lạnh lùng với tôi nhưng không hiểu sao tôi càng ngày càng cảm thấy thích cậu ta. Trước đây cậu ta chửi tôi là đồ kiêu, kẹt xì, ki bo… thì giờ tôi bỗng muốn mình không như thế nữa, muốn trở thành người con gái hoàn hảo trong mắt cậu ta. Khi bị Cường chọc tôi cũng chẳng trả thù lại dù có những lời nói mà cậu ta dường như đã làm tan nát trái tim tôi, chẳng hạn như:
“Ê, kiêu cho để gọn cái chân vào cho rộng lối hộ cái!”
Cường nói vậy khi tôi để chìa một chân ra lối đi, nó cũng chẳng vướng gì ai nhưng cậu ta cứ thỉnh thoảng kiếm cớ để chọc ngoáy tôi như vậy. Tôi ước gì thay vì câu nói đó, cậu ta nói:
“Bạn cho mình đi nhờ tí!”
Nhưng sẽ chẳng bao giờ cậu ta dịu dàng với tôi đến thế, tôi rất bực mình vì với những đứa con gái khác Cường không làm như với tôi mà luôn tỏ ra rất galant những cô học sinh lớp dưới đều rất thích cậu ta. Dần dần thấy tôi chẳng phản ứng gì Cường cũng thôi không nói tôi nữa, ở trong lớp hình như tôi đã bớt được tính kiêu ngạo của mình nhưng hình như tôi cũng có vẻ trầm lặng hơn, nhiều người bớt ghét tôi nhưng cũng chẳng yêu quý gì. Có những ngày Chủ Nhật nghỉ học tôi bỗng nhớ lớp học quay quắt, trong đầu tôi ngập tràn những ý nghĩ về Cường. tôi thấy mình yêu cậu ta mất rồi, ngồi học cạnh nhau mà tôi cũng thấy nhớ. Có những lúc tôi chỉ mong cậu ta trêu chọc tôi, tôi sẽ đáp trả lại một cách dịu dàng nhưng hình như sau những trò chọc ngoáy trước kia không thấy tôi phản ứng gì Cường cũng thôi luôn. Giữa chúng tôi dường như chẳng còn gì để nói nữa, một tháng, hai tháng rồi ba tháng trôi qua sắp hết một năm học mà chúng tôi không nói với nhau một lời. Rồi Cường lại bị chuyển chỗ, cậu ta lên ngồi ngay trước mặt tôi. Có những tiết học tôi không chú ý nhìn lên bảng mà chỉ chăm chú nhìn tấm lưng, gáy và đầu tóc cậu bạn từ phía sau. Người mà tôi từng ghét, từng chửi thề vào mặt sao lại là người tôi thương nhớ đêm ngày? Tôi không hiểu trái tim mình lúc đó, biết Cường có bạn gái tôi đã khóc suốt mấy ngày liền.
Một ngày đẹp trời Cường tự dưng quay xuống hỏi mượn cây bút chì của tôi, đã gần năm tháng chúng tôi không nói với nhau một lời. Tôi đưa bút cho cậu ta mà thấy tay mình run run. Tôi chỉ mong những ngày sau cậu ta sẽ mượn của tôi một cái gì đó nữa và đúng như vậy, cục tẩy, cái thước, hoặc cái bút chì… có lẽ thấy tôi dễ tính nên Cường cứ vừa hỏi vừa lấy mà chẳng cần tôi đồng ý. Tôi yêu cả sự vô duyên đó. Những kỳ thi đi qua, tôi giật mình lo sợ, tôi sợ tuổi học trò sẽ mau trôi qua, sợ những kì thi tiếp theo những kì thi mang ý nghĩa quyết định cho những kế hoạch lớn cho tương lai và sợ nhất là phải xa cậu bạn bàn trên. Không giấu nổi được những tình cảm của mình tôi quyết định tỏ tình, tôi đã viết một bức thư và định vào một ngày nào đó đưa cho Cường. Viết xong tôi lại xé đi, tôi ngại và sợ. Xong rồi tôi lại viết bức khác, viết xong tôi lại tự đặt ra những câu hỏi cho riêng mình.
“Mình sẽ đưa bức thư cho Cường như thế nào đây?”
“Nếu Cường biết được tình cảm của mình thì sẽ như thế nào, cậu ấy có cười mình không đây?”
“Cường có bạn gái rồi mà, mình làm thế này có nên không?”…
Những câu hỏi như thế cứ chồng chất trong đầu, chúng làm tôi phát khóc. Và một năm học nữa trôi qua trong sự ngỡ ngàng của tôi, đó là năm học cuối cùng của tuổi học trò. Tình yêu đầu tiên ấy của tôi như một bức thư chưa bao giờ được gửi, tôi buồn và thương nhớ người ấy suốt cả mùa Hè mười bảy. Anh không biết - bài hát mà cô bạn thân viết tặng để xóa vết thương tình đầu của tôi, tôi đã từng hát trong nước mắt khi nhớ đến cậu bạn đó, đôi lúc cũng thấy trái tim mình nguôi ngoai.
Em yêu anh nhưng anh không biết
Thư gửi anh em cất đi rồi
Tình yêu em cũng giấu đi rồi
Nhưng đôi mắt em không hề giấu nổi
Nhưng anh chưa bao giờ nhìn vào đó
Em yêu anh mà anh không biết…
Năm tháng đã qua đi tôi ngỡ mình đã quên nhưng giờ đây tôi vẫn đang ngồi viết về cậu bạn ấy, vẫn luôn nhớ và thầm gọi tên cậu ấy khi những ký ức xưa ùa về. Không còn tiếc nuối nữa mà thấy có một nụ cười nhẹ nở trên môi mình. Tôi muốn kêu lên: ôi cái tuổi khờ dại. Nhờ có cái tên ấy, tình yêu đơn phương ấy và nỗi nhớ ấy mà tôi thấy tuổi học trò của mình thật là tươi đẹp. Và tôi lại muốn hát tiếp bài hát yêu thích một thủa của mình:
Em yêu anh nhưng anh không biết
Hôm nay em khóc nhưng rồi sẽ quên
Một ngày nào em cũng sẽ được yêu
Hơn cả em yêu anh bây giờ
Em chẳng cần anh đâu
Nhưng trong ký ức anh sẽ luôn hiện diện
Vì em yêu anh nhưng anh không biết.
Hoa Thược Dược
http://yume.vn/news/tam-tinh/tam-su/viet-cho-mot-noi-nho-khong-ten.35AA5925.html