Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Hết sức cô đơn

Cô đơn quá khiến người ta mệt mỏi, đủ đầy quá cũng chẳng khiến người ta khá khẩm hơn.
Chỗ ở mới của tôi, không biết bao nhiêu lần tôi than vãn với bao nhiêu người rằng nó rất tốt! Cái chính là gần trường học của tôi hiện tại, đó là lý do vì sao tôi lại chuyển ra ở đó, mục đích của tôi đến đây là gì? Là để nghiên cứu và học tập. Đó mới là cái mục đích chính, một mục đích chết tiệt! Nhiều người trẻ vẫn hay nói, đi học không phải chỉ để học, mà còn là để sống và trải nghiệm, là để tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp của đời con người. Nhưng với tôi, hiện tại thì chưa thể có mục đích ấy được. Tôi mới chỉ là con bé 18 tuổi mới bắt đầu đi học xa nhà chưa tròn một năm, mà chuyện học hành của tôi thì thật là trắc trở, gian nan. Giờ thì tôi không muốn mục đích nào khác là học hành cho tử tế, vì gia đình vì chính bản thân mình. Bởi vì thế mà tôi đã cố gắng mà gạt đi tất cả mọi cảm xúc của bản thân để sống ở một nơi như thế. Một nơi gần trường học. Nơi mà mọi người ai cũng tốt, các bạn sống cùng cũng tốt, chủ nhà cũng tốt, nhà cũng tốt (quá tốt quá đầy đủ cho cuộc sống của một sinh viên). Nhưng bản thân tôi, cảm thấy lạc lõng, cô đơn giữa bao nhiêu cái tốt. Tự hỏi mình đã được nhiều chưa để mà hi sinh nhiều tình cảm, cảm xúc như vậy.
Ảnh minh họa
Vẫn biết là rồi thì thời gian cũng khiến tình cảm hoặc là chai sạn hoặc là được đong đầy, nhưng có phải người ta bảo là nên sống cho hiện tại không??? Hiện tại của tôi là không muốn trở về nơi mà tôi đã vất vả chuyển hết đồ đạc của mình đến một vài ngày trước. Tôi chỉ muốn đến những nơi khiến mình thấy thoải mái, có lẽ là có những nơi như thế nên mới khiến bản thân chán ghét cái nơi kia, và cảm giác nơi đó không thuộc về mình, mà định mệnh cứ trớ trêu, xếp mình vào đó. Tôi nhận ra là, có những thứ mình không thể sắp xếp được, không thể tự ý mình làm được, nhưng thế mà cuộc sống buộc mình phải ở đó, không thể làm khác. Và nếu bạn mà làm khác thì hậu quả sẽ khôn lường.
Sau bao nhiêu suy nghĩ, buồn, phiền, chán, nản. Sau một tối chạy xe đội mũ bịt khẩu trang kín mít, rồi òa khóc trong đấy, chả ai nhìn thấy, chả ai nghe thấy. Tôi lại thấy mình bất lực. Cái cảm giác như hồi còn đang vất vả ôn thi. Bất lực là bản thân sao không thể làm điều gì đó tốt hơn cho mọi chuyện. Bất lực là bản thân quá vội vàng mà đẩy cảm xúc của chính mình đến bờ vực thẳm. Bất lực vì tự thấy mình phá hỏng đi nhiều mối quan hệ tập thể. Ai cũng có lúc mắc sai lầm. Nhưng tôi bất lực vì chả lúc nào thấy mình quyết định đúng một điều gì cả.
Nhiều lúc nghĩ, người ta sẽ cười vào mặt mình vì ban đầu mình là quan trọng với họ, sau đấy mình lại tự biến mình thành thừa thãi trong cuộc sống của họ. Nực cười, và thế là người ta hoặc là khinh mình hoặc là thương hại mình một cách miễn cưỡng. Tôi dám thề là họ cũng chẳng vui vẻ gì khi tôi xuất hiện cái lúc mà họ đã chấp nhận từ bỏ tôi như một thứ quan trọng, vì một khi đã không coi là quan trọng thì cũng chả cần coi trọng nó nữa. Vì tôi mà họ mất đi cơ hội có một nơi tốt đẹp hơn để yên tâm sinh sống và làm việc. Còn bây giờ mà tôi còn có ý đinh di chuyển nữa, thì người ta sẽ chả coi mình ra gì nữa, chả ra bất cứ một thứ gì nữa. Cho nên là cứ sống vậy đi, vì tôi yêu mẹ, và không muốn bố lo lắng cho mình quá nhiều. Họ đã vất vả nhiều vì mình rồi.
Mấy cái tâm sự nhạt nhẽo, chả đâu vào đâu. Hi vọng sau này mình sẽ bật cười và tự hỏi sao lúc đấy mình lại như thế này khi đọc lại.