Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Tháng Ba ngày ấy

Thời gian chẳng bao giờ chờ đợi một ai hết. Nó cứ lao đi như mũi tên vậy. Không có điểm dừng nào cụ thể. Rồi ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy thời gian bỏ xa mình quá đỗi. Chỉ có những kỉ niệm là vẫn còn ở lại, vấn vương quanh mình.
Tháng Ba về rồi đó chị. Về để chạm vào những kỉ niệm, những nhớ thương khi ngày ấy sắp tới. Chị Hai có còn nhớ không? Ngày 11 tháng 3 của hai năm về trước, có một cô bé cứ lẽo đẽo và bám riết lấy chị trên “đại lộ” đông người Yume chỉ để đòi chị nhận một món quà nhỏ xíu cho bằng được mới thôi. Cứ đeo bám riết rồi chị cũng nhận lời. Lúc đó, cô bé ấy vui lắm. Nhưng không phải là vì chị nhận món quà đó mà là vì kể từ ngày ấy, cô bé đó đã có được một người chị để yêu thương.
Ngẫm lại cũng thấy vui chị nhỉ? Suốt ngày em cứ “bám” lấy chị để mà nhõng nhẽo, lo lắng và quan tâm tới chị. Nhiều lúc nghĩ lại, em thấy khi đó mình con nít quá à. Lớn bằng ngần này rồi mà cứ làm như mình mới có chị lần đầu ý, rồi không biết ở nơi đó chị có cười em không nữa.
Chị Hai nè, em không tài nào lý giải được vì sao mà mỗi lần đang tám say sưa thì bỗng dưng cả hai chị em mình lại im lặng, không ai nói với ai câu nào. Chị Hai thường bảo là chị im lặng để nghe em nói, nghe em kể. Riết rồi em cũng không biết là ai kể ai nghe nữa chị ạ, khi mà chính em cũng im lặng để được nghe chị Hai nói.
Thấm thoát cũng đã sắp đi qua hai mùa kỉ niệm. Những kí ức vui buồn một thuở em đều nhớ cả. Chẳng khi nào vơi đi mà chỉ có đầy lên theo cùng năm tháng. Chị Hai à, nhiều lúc thấy nhớ chị Hai. Em lại ước gì khoảng cách từ Hà Nội tới Đồng Tháp chỉ còn một bước chân thôi. Để em gái có thể chạy qua đó, được chị Hai ôm vào lòng, thủ thỉ cho chị Hai nghe những điều em gái đang nghĩ, kể cho chị Hai nghe những vui buồn trong cuộc sống của em. Để rồi chị Hai sẽ vỗ về, an ủi em, dạy cho em cách để vượt qua những nỗi buồn ấy. Nhưng liệu chị Hai có thể chờ tới ngày đó - ngày mà em vào đấy không, chị Hai?
Em lại lảm nhảm nữa rồi. Chỉ là bỗng dưng những kí ức ấy lại ùa về với em. Thấy nhớ, nhớ những ngày ấy đến lạ. Rồi vu vơ tự hỏi "Không biết rồi sẽ có bao nhiêu mùa kỉ niệm nữa trôi qua để em được đón nó cùng chị?" 
Tĩnh Thu