Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Những niềm ủi an

Thật mà khó tưởng tượng ra một thế giới không có âm nhạc.
Mới đây, tôi dọn lại ổ đĩa, xóa đi một cơ man nhiều bài hát, ước mong trốn khỏi những lăn tăn kỉ niệm. Bởi, thế này, chỉ cần một lần vào quán cà phê, vào một cửa hàng sách, vào một khoảng không gian lạ lẫm hay quen thuộc nào đó, rồi bất chợt nghe thấy bản nhạc cũ của lòng, thì cả con người ta cứ thế mà xao xuyến hoài không dứt. Có thể là hát theo, có thể là nhịp chân theo; có thể là nán lại thật lâu để hưởng nốt hương vị ngọt ngào ấy, hoặc là chạy đi thật nhanh, kẻo bao nhiêu kí ức xưa lại vọng về. Radio vẫn sống sót đến ngày nay, lâu lâu ghé vào chuyên mục radio trên một trang web, lòng người ta luôn y nguyên tâm trạng bồi hồi. Bấm hết cả playlist trong ipod không xi-nhê, mà từ cái đài của bác tài xế vọng ra bài nào là ngây ngất bài đó. Nhiều lúc, phải bỏ quên thật ấy chứ, rút earphone ra cho nó huyên thuyên hai mình (phone trái và phone phải), còn ta, ta hòa mình vào phố thị, vào âm thanh đường phố đơn sơ ấy, thưởng thức một niềm vui râm ran từ tai này qua tai kia. Thành phố thế mà đẹp lạ lùng.
Cũng buồn cười, sau khi xóa đi những bài hay nghe gần đây, tôi lên mạng tìm và tải về những bản nhạc xưa xưa, những bài của bốn, năm năm về trước. Âm nhạc không cũ là thế. Tôi chẳng hề có ý niệm nhai lại kí ức đâu, bản nhạc cũng không gợi nhắc gì cho tôi. Chỉ thấy giai điệu vừa quen vừa lạ, vừa thân vừa gần, êm êm, êm êm… Lâu lâu, nghe lại một bản nhạc cũ như tìm thấy mấy đồng lẻ trong túi quần túi áo vậy, luôn nhiều niềm vui đến lạ lùng!
Người ta có thể gửi cho nhau mỗi giây hàng chục bài hát, chia sẻ hàng chục clip nhạc, vẫn không bằng một chốc tình cờ, chiếc máy nói thốt lên vài lời: “Bài hát này do bạn X… gửi đến bạn Y… với lời nhắn...” Đôi khi, không cần mất nhiều thời gian để lên kế hoạch thuê nhà hàng, mua hoa rải khắp hành lang trung tâm thương mại đâu chàng trai ạ. Chỉ cần mang một cốc cà phê, thậm chí là nở nụ cười duyên dáng, nói với người quản lí loa phát thanh, nhờ anh ta bật giùm bài She, bài Beautiful in white, bài My love hay một cái tên khác (tùy bạn) là đủ để tỏ tình rồi. Điều khó hiểu nhất ở mấy cô gái là không biết cô ta thực sự thích cái gì. Vì cô ta cứ tự dưng phát cuồng phát sốt vì một điều vu vơ cà ngơ như thế này đây!
Âm nhạc là liều thuốc chữa lành nhanh và hiệu quả nhất mà tôi từng biết. Chỉ cần bật lên, chỉ cần mở tai để cho bài hát ngấm vào mình. Thế là không suy nghĩ nữa, thế là không bần thần nữa, chỉ chợt rung lên vì một nốt ngân lạ lẫm, vì một tiếng ơi a dìu dịu, hay một tiếng piano thoảng buông, một tiếng ghita chêm pha êm tai vô cùng. Được gắn bó với âm nhạc, thực là một ơn ban nhiều hơn hết thảy. Mà kì thực, chẳng mệt nhọc chi để được âm nhạc dỗ dành. Ta chỉ cần đứng lại đâu đó và nghe mà thôi. Cậu bé trong bộ phim August Rush cảm nhận được âm nhạc ở khắp nơi, từ tiếng gió lướt trên cỏ xanh, cho đến tiếng tàu điện vào ga xịch xoẹt.
Thời gian gần đây, tôi chẳng viết nhiều, định rằng sẽ cho những con chữ tạm ngủ quên. Buồn biết mấy khi không cho bài hát được phát, không cho những con chữ chảy trôi... Sau hết, cả hai vẫn là những điều dư thừa cho tôi khi cần kiếm tìm một sự an ủi. Tôi ngờ vực và tự trách móc rằng, viết lách hay nghe nhạc là một cái tội hơn hết những cái tội khác, lãng phí thời gian và tâm tư của tôi, nó làm tôi xao lãng. Nhưng rồi, dần dật mà viết ra những dòng này, suy nghĩ đứt mạch, đừng đoạn, tôi mới hiểu rằng sẽ chẳng thể hết hoang mang, nếu như tôi không để nhạc, để con chữ làm dịu mình đi. Để cho ai đó đọc được, chia sẻ và thầm cầu chúc cho tôi, hay để tôi tự đọc lại và an ủi mình. Ta không thể chỉ viết về niềm vui, viết về sự mạnh mẽ, viết về những điều tốt đẹp. Ta không chỉ viết để ngợi ca, để đánh giá, viết để chứng minh và luận định. Đôi khi, ta vẫn cần viết về những nỗi buồn, viết về những nỗi đau, viết về những điều không dám bày tỏ, viết cho những yếu đuối, những rong rơi, những run rẩy trong ta. Bởi ta không thể tự phát mà vượt qua được nỗi đau, ta không thể nói xong mà làm được liền, vẫn cần lắm một chốc nào đó được vỗ về yên ổn.
Thời gian trước, tự dưng tôi gắn bó với nhạc Take that. Cái tên nhóm nhạc đã cho tôi nhiều sự động viên. Take that mà, nắm lấy, cầm lấy đi và giữ chặt vào! Hãy can đảm nhận lãnh và kiêu hãnh tiến lên! Take that cho tôi một nguồn nhiệt huyết như thác lũ với The flood, tặng tôi một chút nhỏ kiên nhẫn với Have a little patience rồi cho tôi một ước mơ khởi lên từ nhiều đau thương trong Rule the world. Hay lại có phút làm tôi lâng lâng cùng How deeply is your love với video clip không thể si mê hơn. Nhiều lắm, cả Let me go và 6th Avenue trong album solo của trưởng nhóm Gary Barlow. Ngày hôm nay, tôi chỉ viết được cho Take that nhiêu đây dòng. Đổi lại, tôi sẽ tiếp tục nắm lấy những cơ hội đang còn của cuộc đời mình. Tiếp tục và cố gắng.
Thường, tôi chẳng tự tìm nghe các ca sĩ nữ, chắc tại... mình không phải là con trai. Hôm qua, tôi tìm ra Hoàng Quyên giữa một cuộc lao đao. Hoàng Quyên giữ tôi ngồi lại với những ngổn ngang đời mình. Những bài hát của chị tặng tôi chút ít yên an và một giấc ngủ lành. Tôi nghe Hoàng Quyên hát acoustic Chiếc lá vô tình, hát Và em có anh, hát Ngày nắng, hát Người em đã yêu. Hay lâu lâu rồi là hát Rét đầu mùa. Cảm ơn Hoàng Quyên, vì chị đã tặng tôi nhiều bài hát hay như thế, tôi hứa sẽ đi thêm cho dẫu còn nhiều lần vấp và đau. Chị cứ vẫn tiếp tục hát nhiều nhé!
Vẫn là ta, chui trong vỏ ốc đời mình, nghĩ hoài những điều tiêu cực. Thì ta là một con ốc, ta sinh ra với cái vỏ, cái vỏ là lá khiên che chắn chứ không phải gánh nặng. Cái vỏ không là thành trì bịt lối ta với thế giới bên ngoài. Hãy vươn ra mạnh mẽ nào, hãy bước đi và nâng cái vỏ của mình lên cùng niềm tự hào. Chui ra để thấy rằng, chốn an toàn ở khắp nơi. Chui ra để thấy rằng, đời ta chẳng có gì là tăm tối, mặt trời vẫn chiếu tới ta nếu ta dám chui ra và ngước nhìn. Nỗi buồn của tôi nhỏ lắm, chẳng ăn thua so với một bão Hải Yến đã qua. Nỗi buồn của tôi nhỏ lắm! Nếu tôi còn cơ hội mà không chịu cố gắng, chẳng khác nào xua tay với thân nhân những nạn nhân vụ máy bay rơi. Cả thế giới còn nuôi hi vọng, cả thế giới còn tiếp tục tìm họ bằng cách này cách khác. Thế mà sao, tôi ngồi đây nghĩ cuộc đời mình chết rồi, con đường mình bị bịt lối rồi, lửa hi vọng tắt rồi, tôi ơi?
“Start by doing what’s necessary,
Then do what’s possible,
And suddenly you are doing the impossible.” (St. Francis of Assisi)
tạm dịch:
Bắt đầu từ những việc cần thiết,
Tiếp tục với những điều có thể,
Rồi bỗng dưng, bạn biết mình làm được cả điều phi thường.