Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Mùa gió...

For Virgo...
Người có nhớ mùa gió năm ấy không?
Người bước vào cuộc đời ta nhẹ nhàng và hoang dại. Ta không biết đến những định nghĩa của riêng mình. Ta đuổi theo bóng đêm nhung nhớ. Ta ngây ngốc giữa những cơn gió chuyển mùa, đầy đam mê. Bây giờ thì người cũng rời khỏi cuộc đời ta rồi. 
Ta không biết người rời khỏi ta như thế nào nữa? Một ngày thôi, đủ để ta biết rằng người thật sự đã không còn hiện hữu trong cuộc sống mà ta đang có. Ta nhớ người. Ta yếu đuối rồi. Nhiều lúc chỉ biết bật tên của người trong vô thức.
Ta không biết mình có ổn không nữa. Nghịch ngợm hơn. Ngây ngốc hơn. Ta không nghĩ mình lại có thể như thế. Ta yêu bản thân mình, nhưng ta yêu thương người nhiều hơn thế. Ta biết mà.
Hụt hẫng... 
Nhẹ nhàng...
Ta biết mùa gió năm đó nhẹ nhàng đến bên đời ta, như mang cánh bướm dập dờn những cánh hoa vụng dại. Người biết không? Mùa hoa năm nay tươi nguyên hơn, trong sáng như những gì trời đất sắp đặt. Có lẽ sẽ buông mình, nhưng những cánh hoa ấy vẫn cứ cố gắng để làm đẹp cho đời. Ta cũng muốn mình tỏa sáng.
Lúc trước, ta muốn tỏa sáng vì người...
Bây giờ, ta vẫn thế, tỏa sáng vì người...
Đôi lúc ta chỉ cần nhung nhớ, nhưng người có hiểu không? Ta luôn cầu chúc cho người, cả những khi ta nhớ về kỉ niệm. Ta không phải từng là của nhau, ta biết mà. Những kí ức ấy ta vẫn giữ, vẹn nguyên. Người thì sao? Lạnh lùng. Ma mị...
Gió ở nơi của người đang hiện hữu như thế nào? Có buốt như ở đây không? Ở đây lạnh lắm nhé! Lâu thật lâu ta vẫn không có được cảm giác ấy, khi mà chúng ta cùng chịu một cơn mưa, cùng cảm nhận một cơn giá rét. Lâu rồi người nhỉ?
Ta muốn người trở về...
Mùa gió vẫn đến như những yêu thương ta nhung nhớ. Ta không biết mình có thể như thế này bao lâu nữa. Nhớ...
Ta nghĩ mình điên rồi...
Nhớ người đến phát điên rồi...
LV.Hyn
Nguyễn Ngọc Huỳnh Như