Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

Tôi ơi, mưa có buồn không?

Một tháng mưa âm thầm ngày nối ngày không biết mệt mỏi, không biết bao lâu rồi mình ủ dột bơi bải trong từng cảm xúc. Cái mà người ta gọi là ánh nắng mặt trời chạy trốn hay mải chơi nơi nào không thấy về để đám lá vàng theo mưa bay khắp muôn nơi.
Tháng Ba rồi đấy, tháng Ba cũng cho tôi hơn ba mươi tuổi đời. Đủ già nua của thiếu nữ vào đời, đủ trẻ trung của một người đàn bà tự mình đứng bằng đôi chân của chính mình và bước đi từng bước chậm chạp. Chỉ đủ tự cảm nhận rằng mình đang đứng vững giữa trời cô đơn. Mưa sẽ lạnh, gió sẽ buồn. Dường như lấy hạnh phúc là những ngày ngồi gặm nhấm sợi mong manh tình mình, lấy cảm xúc từ trang sách báo, lấy yêu thương từ những người xa lạ chẳng biết tên. Thỉnh thoảng gió thổi qua mành cửa lại ngẩng đầu tự hỏi: Mưa nữa sao đành?
Ảnh: Hương Ngọc Lan
Tôi chạm tay vào lồng ngực mình thấy con tim vẫn còn đập mạnh nhưng dường như hơi lạc điệu với mùi hương hoa nơi nào gió mang lại. Thơm thoang thoảng mà tìm không thấy, nghe cả làn nhạc du dương mà không cảm nhận hết từng câu ca. Cứ chắp vá, cứ bập bõm giai điệu trầm bỗng não nuột giữa ngày mưa triền miên. Chú mèo cô đơn cuộn mình trên ghế ngủ vùi chấp chới đôi tai rung rung nghe ngóng. Chiếc bình lạnh lẽo cũng một chú cá nhỏ bơi bơi hiền hòa. Thế đó, tôi hơn một cái ba mươi nên quanh mình cũng nhiều thứ lẻ loi, rơi vỡ, chết yểu.
Ngày mùa Đông chỉ kịp cuộn chăn vài phút cũng đủ mồ hôi ứa theo từng nhịp thở. Tim mình mấy hôm nay yếu đuối, đêm nằm mơ những cơn dài ú ớ mệt dã dời. Các bạn, các em bảo để con dao đầu giường mộng sẽ bình an hơn. Tôi nghĩ vậy. Chắc là tâm bất an, nhiều suy nghĩ dồn ứ không chia sẻ nên thành ra như thế. Buồn mơ màng mang mãi cái miên man vùng tối trong tâm tư rét mướt. Gió ơi xin đừng thổi nữa làm làn áo mỏng manh bay hoài khiến thân côi cút co ro thêm buồn.
Hình như cũng đủ lâu rồi tôi không còn nhớ về điều gì xa xôi nữa. Chỉ hay cười một mình vu vơ, vui với niềm vui nho nhỏ là được sống riêng mình, lo cho riêng mình. Có đôi lúc chợt nhớ về ai đó lại giật mình "ơ hay, người ta quên từ lâu rồi mà". Rồi thôi, lại nghĩ chuyện khác, chuyện một hai lần về trong đêm tối lỡ đường biết bấu víu vào đâu?... Hình như cái tuổi này nó ẩm ương như thế đó, dại khờ không hẳn, ngu ngơ không đúng, già nua chưa phải. Ẩm ương và khó chịu - là người ta bảo tôi thế!
Cũng lâu rồi anh và tôi không nói, không chia sẻ nhỏ to chuyện này khác. Ban đầu thấy nặng nề, ngượng ngùng nhưng rồi cũng quen. Anh ngập ngừng hỏi mãi không nên lời "người yêu em đó à", tôi lặng cười che giấu một niềm đau "phải thì sao và không phải thì sao?" Dường như cay cay nơi sống mũi, ngoài kia mưa vẫn rơi đều. Tôi yêu những ngày nắng đẹp, tôi thích những loài hoa sắc màu rực rỡ, cánh hoa đa tình. Mưa cũng đẹp, cái đẹp buồn vô cớ khiến kẻ vô tư nhất cũng xao động con tim, cái lãng mạn ấy cứ thấm dần xuống lòng đất ướt át để sinh sôi. Tôi từng trả lời anh về mưa buồn như thế và bị anh gõ trán nói muốn xem nó được làm bằng gì mà cứng đến vậy. Chẳng phải vì nó cứng hơn bình thường nên anh mới là anh của hôm nay. Còn tôi với ba mươi mùa hoa lay lắt dưới mưa trôi qua vẫn đặt hoài câu hỏi "nước về đâu trên mặt đất này?".
Mưa còn rơi nhưng sao lòng mình thấy khô khốc đến vậy? Có thứ tình cảm nào đang cong vênh giữa con tim và tình yêu lí trí. Chuyện gì cũng sẽ đi về nơi cuối cùng phải đến. Tôi sẽ quên những chuỗi ngày êm đềm nhất, thời gian bình an nhất để chứng minh rằng đường gập ghềnh không hẳn là đường khó đi. Rồi vần thơ ngày nào lại bay bổng, trang sách ngày nào lại bừng giọng ca vang.
Có ngày buồn ngơ ngẩn trong tôi.
Muốn gục đầu vào ngực ai và khóc.
Họ nghe mình vài câu khó nhọc.
Mưa đã đủ buồn... đừng khóc nữa... anh thương.
Đấy, trong bơ vơ tôi lại tìm cho mình chút tình rơi vãi, rơi vãi trên đôi câu thơ nhạt thếch tiếng cười. Nơi đó ai đã quên dòng tâm tư ướt át tình tôi viết, đã bỏ qua cảm xúc tôi lúc chua xót nhất cuộc đời, đã trẫm thân tôi vào dòng gió lốc. Đưa tôi đi như muốn cách xa cả một đời. Vùi cho kín tình tôi trong khối đất thâm sâu chỉ để... quên tôi một thời tình lỡ buông lơi.
Có gì đó nặng nề đâu mà sao ta cứ tự làm mình đau tay mình giữa khi lạnh giá. Phải hân hoan như lúc ta chào đời và bắt đầu biết cười bằng ánh mắt. Đôi mắt đó dẫu bây giờ vẫn âu sầu ngơ ngác hỏi "gió ơi mang mưa về đâu?"
P/S: Cảm xúc tháng Ba - Hà Nội phố không hoa gạo nở nhưng màu môi sẽ cháy đỏ thay màu hoa - mưa rơi thêm buồn!
T-MBG