Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Con đường mang tên em

Em bảo anh đừng xuống thường xuyên vì xa xôi lắm, lạnh lẽo, xe cộ nguy hiểm, và vì bây giờ mỗi lần gặp anh luôn khiến em mang một trạng thái khó ở, bức bối khi vết thương lòng vẫn con nhức nhói, anh nghe mà lặng buồn.
Đường xa, một trăm cây số chứ mấy phải không em, xa có xa đấy, nhưng chỉ cần nghĩ rằng vượt qua đoạn đường ấy, anh sẽ được gặp em, người con gái anh rất yêu, bỗng dưng khoảng cách xa xôi đó chẳng là gì cả. Và em có biết không, trên đoạn đường anh đến gặp em, em bao giờ cũng như đâu đó bên cạnh anh, gần gũi và dịu hiền lắm em à. Anh không thể quên mỗi lúc chạy ngang những nơi anh và em từng dừng chân để nghỉ mệt giữa đường, nhớ nụ cười em cười lúng luyến, nhớ cái nũng nịu, than thỉ đường xa rất con gái của em, nhớ vòng tay em ôm anh thật chặt, nhớ lúc em tựa đầu lim dim ngủ, nhớ, anh thật nhiều…
Con đường đến với em, anh đã đặt tên nó mang tên em, với biết bao kỉ niệm và yêu thương cho tình yêu xa xôi, cách trở của đôi mình. Mỗi chuyến đi, mỗi lần mình gặp gỡ, và mỗi lần em bịn rịn dõi theo bóng anh khuất dần khi chia tay là mỗi lần nhớ nhung, yêu thương trong anh ngập tràn. Anh yêu em hơn mỗi ngày để những bài viết cho em dày hơn theo năm tháng, anh yêu em nhiều hơn từng phút giây để những status yêu thương luôn nhảy nhót trên face, trên blog, và anh nghĩ đến em đôi lúc nhiều hơn tất cả là thế đó em.
Cuối năm, tiết trời se lạnh, sương mù bỗng dưng đặc quánh, bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi vì lạnh nhưng lòng cứ vui như đứa trẻ khi biết rằng chỉ cần đi qua một trăm cây số với gần ba giờ đồng hồ bầu bạn cùng chiếc xe máy anh sẽ được gặp em. Anh cứ lao đi, đi về phía trước, chạy thật nhanh, rồi lại chầm chậm mỗi lần ngang qua nơi đã từng có em, lòng bỗng ấm áp vô cùng em à. Tình yêu chúng ta đang ở ngưỡng khó khăn vô chừng khi yêu thương đã bị anh làm hư hao, và niềm tin anh trong em cũng đã lung lay, nên giờ gặp anh, em không như ngày nào nữa dù con tim vẫn còn đó yêu thương. Nhìn thật sâu vào khóe mắt ngân ngấn lệ của em, con tim anh buốt rát thật nhiều, cố nắm lấy đôi tay dùng dằng của em mà lòng anh xót xa, anh đau em à…
Anh đã mang đến cho em hạnh phúc, đã cho em một niềm tin thật mãnh liệt, và một hi vọng thật tươi sáng ở ngày mai, nhưng cũng chính anh đã đập tan tất cả, đã làm con tim em vỡ nát, em đã bảo như thế, những lời chua xót của em làm anh nhức nhói và day dứt khôn tả, anh sai, sai quá phải không em!
Anh sẽ vẫn đi trên con đường ấy, con đường đến bên em, con đường mà anh đã đặt tên em, anh sẽ không dừng lại hay đi một đoạn đường khác đâu em à, vì anh biết đó là nơi anh có một tình yêu thật sự và một hạnh phúc vô bờ.
Vẫn sẽ có một kẻ chẳng ngại nắng mưa, chẳng sờn đêm ngày, hay xa xôi mà em hay mắng yêu là “lì lợm” tìm đến gặp em như đã từng, và kẻ đó sẽ không chùn chân, mỏi mệt mà từ bỏ em đâu bởi với hắn em đã là con tim mất rồi. Kẻ đó là ai, chắc em biết phải không em!
http://yume.vn/news/tam-tinh/gui-loi-yeu-thuong/con-duong-mang-ten-em.35AA5768.html