Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

Hãy yêu nỗi buồn của mình chị ạ...

Em vẫn hay viết thư cho chị, mỗi khi có “bão”. Đà Nẵng đang trân mình đợi bão nhưng lòng chị đã vội xơ xác cứ như có một cơn bão nào đó dữ dội tràn qua.
Nhưng hôm nay, em không muốn dặm thêm vào nỗi buồn của chị những đắng cay chua xót của một thời hay của cái hiện tại mà chúng ta đang sống. Em muốn kể chị nghe về những ngày nắng mới…
Sài Gòn lặng gió, đây đó có mưa, một chút thôi chị ạ. Nhưng vẫn có nắng, nắng hửng lên, khí trời dịu nhẹ. Em mặc kệ hàng trăm nghìn người bảo rằng Sài Gòn không có mùa Thu hoặc tưởng tượng ra một mùa Thu lãng mạn nơi chốn này là điều ngớ ngẩn và buồn cười lắm… Thì em vẫn thấy mùa Thu đâu đây, hương hoa sữa ở con phố Mạc Đĩnh Chi quận trung tâm, hay nở rộ cạnh những ngôi biệt thự Phú Mỹ Hưng…
Nhưng cứ khi nào Sài Gòn hiu hiu lạnh và bình yên như thế này thì đâu đó lại có bão. Như Đà Nẵng của chị chẳng hạn.
Ảnh minh họa
Có bão thì phải đón bão thôi. Phải chuẩn bị tâm thế và mọi điều kiện khác để giảm tổn thất một cách hiệu quả nhất.
Cũng như khi ta sống chung với nỗi buồn phải tự mình đối diện với nỗi buồn rồi phải vượt qua nó để rồi một lúc nào đó nhận ra nỗi buồn cũng… đẹp.
Đời người có bao nhiêu nỗi buồn. Chắc không đếm được. Những người đa sầu đa cảm như chị và em thì nỗi buồn lại là chủ yếu. Nó luôn ẩn hiện công khai hoặc lẩn lút ở khắp nơi, rãi đều khắp những nơi ta đến, những chốn ta ngồi, những việc ta làm, những người ta tiếp xúc… Ta không thể tách rời hay trốn thoát.
Vậy thì chị ạ, hãy yêu cả nỗi buồn của mình…
Em đã học cách yêu cả nỗi buồn của mình từ lâu lắm. Khoảng hai hoặc ba năm. Vì yêu nỗi buồn nên em đã ngợi ca nó theo một cách riêng em. Em tìm kiếm niềm vui để làm bạn với nỗi buồn, em ủ ấm nỗi buồn cho nó không cô đơn, em trò chuyện với nỗi buồn hàng ngày để biết nỗi buồn cần điều gì để không “nỗi sóng”.
Thế rồi em yên ổn…
Ngày nắng mới đã lên…
Còn chị... Nếu ngày mai, ngày kia bão tan, Đà Nẵng lại sáng tươi, lại tự hào trong sự ca tụng về “một thành phố đáng sống nhất Việt Nam” thì lòng chị có yên ổn không? Sự mỏi mệt kia có ghìm chị xuống không? Hay những điều khác những điều trên kia sẽ đến: tiêu cực có, tích cực có…
Thôi thì, ngay khi không biết phải làm gì cho chị, em gói ghém chút nắng từ vùng không bão gởi đến chị đây…
Đôi khi chị hãy tìm niềm vui để làm bạn với nỗi buồn, cho nỗi buồn bớt cô đơn…