Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Yêu thương quay về trong những mùa gió bấc!

Yêu thương quay về trong những mùa gió bấc.
Chiều nay, ngồi bên khung cửa, tôi lặng lẽ đưa ánh nhìn vào một không gian mênh mông vô định. Những cơn gió đầu mùa đã bắt đầu thổi. Và yêu thương trong tôi lại ùa về với cảm giác chống chếnh, xốn xang…
Tôi yêu mùa Đông, một tình yêu đến lạ kỳ và mãnh liệt, mặc cho mỗi mùa đông đến, nó mang lại cho con người sự cô đơn và lạnh lẽo đến tái tê lòng. Con người ta phải trải qua những cơn gió bấc trong những buổi chiều Đông lạnh giá, nhưng cái lạnh đó lại khiến tôi cảm thấy yêu thêm cuộc sống mà tôi đang tồn tại, yêu thêm những khoảng thời gian vốn không yên bình trong quá khứ, yêu những chặng đường tôi đã từng bước chân qua khi còn là một cô bé dễ xúc động và hay khóc nhè ở trường phổ thông trung học.
Đã năm mùa gió bấc trôi qua, tôi vẫn nhớ như in cái tiết trời lạnh lẽo của mùa Đông năm đó – mùa Đông khi tôi là một học sinh lớp 10 – mùa Đông của một miền ký ức. Sẽ chẳng còn bao lâu nữa sẽ đến mùa gió bấc năm thứ sáu, kể từ ngày tôi nhận từ tay một người cô giáo dạy Hóa của mình chiếc áo ấm, chiếc áo của tình cô trò, chiếc áo của tình người. Ngày đó đã trở thành mốc thời gian quan trọng trong cuộc đời tôi vì đã cho tôi biết rõ hơn tại sao sau này tôi sẽ lựa chọn nghề dạy học. Miền ký ức đó vẫn vẹn nguyên ở một góc nhỏ trong trái tim tôi. Thật ý nghĩa biết bao nhiêu!
Ảnh minh họa
Giờ đây, khi tôi đã cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp của một trường Đại học Sư phạm và tờ giấy báo trúng tuyển kỳ thi tuyển sinh cao học, tôi vẫn cảm thấy xúc động nghẹn ngào và càng thấy biết ơn hơn người cô giáo đã chắp cánh ước mơ cho mình bằng thứ tình yêu cao cả, quý giá vô ngần. Cô Hà – một cái tên vẫn thường in sâu vào tâm trí tôi. Lúc khó khăn tôi nghĩ đến cô với lòng quyết tâm vượt qua những khắc nghiệt của cuộc đời, đã từng khóc rất nhiều, thất vọng nhiều, đã từng muốn từ bỏ con đường mà tôi đang bước đi, thế nhưng tôi lại thấy ấm lòng khi nghĩ tới cô. Tôi ngừng khóc, nhìn lên bầu trời và hứa sẽ thật mạnh mẽ, sẽ thành công, hi vọng một ngày nào đó tôi sẽ tìm gặp được cô, ôm cô thật chặt, nước mắt sẽ hòa lẫn tiếng cười mà nói với cô rằng “Cô còn nhớ em không? Em cảm ơn cô, em biết ơn cô nhiều lắm”. Đó là niềm hạnh phúc của tôi. Mỗi lúc gặt hái được thành công, dù nhỏ thôi nhưng tôi vẫn cười thật tươi và tự nhủ mình sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, cố gắng để có thể leo lên những nấc thang cuộc đời bằng chính đôi chân của mình.
Tôi không biết cô còn nhớ không. Tôi nghĩ là cô đã quên rồi, quên đi một hành động đã mang lại tình yêu cuộc sống cho một cô học trò ở vùng núi nghèo xa xôi của huyện Như Xuân –  tỉnh Thanh Hóa. Đó là vào một buổi sáng mùa Đông tháng 12 năm 2006. Tôi đi học trong tiết trời lạnh lẽo với một chiếc áo sơ mi ngắn tay mỏng manh. Ngày đó gia đình tôi thực sự quá khó khăn, một người mẹ kế nuôi 5 anh em ăn học, số tiền lương giáo viên mầm non hợp đồng ít ỏi hàng tháng của mẹ còn không đủ để 5 anh em chúng tôi đóng tiền học và tiền ăn hàng tháng, nói gì đến chuyện mua sắm giày dép, quần áo đẹp. Mùa Đông đến, tôi chỉ có duy nhất một chiếc áo ấm cũ một người em họ cho tôi. Sự thật là như vậy. Những cơn mưa cứ kéo dài hết ngày này qua ngày khác khiến chiếc áo ấm của tôi không thể khô được sau một buổi chiều tôi đi học về và bị ngã vì đường trơn. Buổi sáng hôm đó, tôi đến lớp và cố gắng tỏ ra cảm giác bình thường trước mặt bạn bè. Nhưng điều đó không qua được ánh nhìn của cô. Tiết học thứ hai, tôi ngồi đầu bàn, dãy bàn giáo viên, bên cạnh là cánh cửa sổ đã hỏng. Những cơn gió xuyên qua khe cửa vào lớp học khiến tôi rùng mình và co người lại. Nhưng rồi sau đó, tôi lại cố gắng lấy lại cảm giác thăng bằng, cố nhìn lên bảng với những công thức Hóa học vốn chẳng phải sở trường và niềm đam mê của tôi, mong sao tiết học nhanh kết thúc. Tôi cứ chờ thời gian trôi qua trong cái lạnh với một chiếc áo sơ mi mỏng như vậy. Cuối cùng tiếng trống báo hiệu hết tiết học vang lên… Tôi vẫn ngồi yên như vậy một chỗ, đó là đặc điểm của tôi. Tôi thường chỉ ngồi một chỗ mỗi giờ ra chơi dù mùa Đông hay mùa Hè, dù tiết trời lạnh hay nóng. Nhưng giờ ra chơi hôm đó tôi ngồi yên và cúi mặt chứ không quay sang nói chuyện với đứa bạn thân bên cạnh như mọi khi nữa, bởi vì tôi không muốn nó biết là tôi đang rất lạnh.
Trong dòng suy nghĩ vẩn vơ về gia đình, về cuộc sống, về học hành và công việc làm thêm sau mỗi buổi học, bỗng có một tiếng gọi – là gọi tên tôi. Bất giác, tôi giật mình, ngẩng đầu quay về phía phát ra tiếng gọi. Là cô, chính cô đã gọi tên tôi. Tôi không biết là cô đã để ý tôi từ đầu tiết học vì cô nhận thấy điều bất thường giữa tôi so với các bạn trong lớp, giờ học Hóa kết thúc nhưng cô không chào cả lớp và xách cặp lên văn phòng như những ngày khác mà hôm nay, cô ngồi đó – trên chiếc ghế giáo viên và đưa mắt nhìn về phía tôi. Tôi không hề để ý tới điều này.
- “Dạ! Em thưa cô, cô gọi em ạ?”
- “Ừ! Em lên đây cô bảo”.
Lúc này, trong suy nghĩ của tôi thoáng chút lo sợ không biết mình đã vi phạm lỗi gì. Sau đó tôi đứng dậy và đi ra khỏi bàn, rụt rè đi về phía bàn giáo viên có cô đang ngồi. Cô nhìn vào khuôn mặt tôi và hỏi tôi với giọng nói nhỏ nhẹ:
- “Tại sao trời lạnh mà em không mặc áo ấm?”
- “Thưa cô, em không thấy lạnh ạ”.
- “Trời này mà em bảo không lạnh, mặt mũi thâm tím hết cả rồi, đi xuống phòng cô lấy áo ấm mặc.”
- “Thưa cô, không cần đâu ạ, em không lạnh thật mà”.
Nghe xong câu nói của tôi, cô im lặng, nhìn thẳng vào ánh mắt tôi với vẻ ra lệnh trong vài giây, sau đó cô đứng dậy, xách cặp trên tay nói đúng một từ: “Đi”.
Những ánh mắt của các bạn trong lớp đổ dồn về phía chúng tôi một cách tò mò, tôi nghĩ các bạn không nghe được gì trong cuộc giao tiếp ngắn ngủi này, vì âm thanh tôi và cô phát ra chỉ đủ cho hai người nghe và hiểu, có lẽ cô biết tôi sẽ ngại nếu cô nói to vì đây là điều tế nhị.
Cô xách cặp ra cửa, tôi chần chừ, và cuối cùng cũng bước theo, sau lưng tôi có vọng lại câu hỏi thầm thì của đứa bạn cuối lớp “Cô bảo Tình đi đâu thế?”
Quãng đường từ lớp học đến khu tập thể của cô chỉ hơn 100 mét. Tôi cứ lẽo đẽo đi theo sau cô như vậy đến căn phòng của cô, tôi cứ đứng ngoài cửa khi cô luôn miệng bảo tôi vào phòng. Rồi tôi cũng bước vào, nhìn thấy cô mở tủ lấy ra một chiếc áo khoác đưa cho tôi và nói “Em mặc vào đi cho đỡ lạnh, hôm sau đi học nhớ mặc áo ấm vào”. Tôi đưa tay nhận từ cô chiếc áo với sự ngại ngần. Bỗng cô hỏi thêm “Em mặc thế đủ ấm chưa, hay mặc thêm chiếc áo len này nhé”. Dứt câu nói đó thì cô đã lấy ra một chiếc áo len màu đỏ đưa tôi. Nhưng tôi lắc đầu từ chối và nói “Thế này là ấm rồi cô ạ”. Có lẽ cô cảm nhận được giọng nói run run của tôi, tôi đã cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, không để cô nhìn thấy giọt nước mắt của mình. Tôi chào cô, lên lớp mà không một lời cảm ơn.
Kết thúc năm học đó, cô chuyển trường, tôi có nghe tin cô chuyển về một trường cấp III ở huyện miền xuôi của tỉnh. Tôi đã không được gặp cô trước ngày cô đi. Tôi xa cô. Tôi đã rất buồn!
Thời gian cứ mải miết trôi đi, tôi cũng mải miết chạy theo để bước qua những nấc thang của cuộc đời mình, trong lòng vẫn nuôi niềm hi vọng một ngày đi tìm cô, nói với cô lời cảm ơn muộn màng khi có cơ hội.
Đã bao thế hệ học sinh đi qua và tôi không biết sẽ còn có thêm bao nhiêu lần cô có hành động đẹp như thế. Một hành động tưởng chừng đơn giản thôi, nhưng đối với tôi, nó ý nghĩa vô cùng. Cô đã cho tôi bài học về tình yêu thương, đạo lý đó không phải để dạy đời mà là một nhân chứng luôn nhắc nhở tôi rằng đã từng có một người cô giáo mang lại cho học trò của mình niềm tin vào cuộc đời bằng một hành động giản dị nhưng chan chứa tình yêu thương.
Khó khăn, chông gai, thử thách nhưng tôi sẽ vượt qua, vì cô đã cho tôi sức mạnh để cố gắng, tôi cũng sẽ trở thành một cô giáo như cô và tôi sẽ trao lại cho những người học trò bằng tình yêu thương và lòng nhiệt huyết của mình như cô đã từng làm.
Giờ đây tôi không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra, vẫn xúc động như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Viết lên những dòng này, không biết cô có cơ hội đọc được để biết rằng hình bóng của cô vẫn in dấu trên những trang giấy của cô học trò mình từng dạy 6 năm trở về trước. Những cơn gió bấc vẫn sẽ thổi qua theo tháng năm, nhưng sẽ chẳng bao giờ xóa đi dấu vết của một thời kỷ niệm. Bởi tôi tin, chúng ta vẫn có thể yêu thương ở một nơi rất xa xôi, vẫn có thể biết ơn những con người đã đi qua trong cuộc đời mình bằng những giây phút hoài niệm.
Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu chân mình trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác. Và cô đã in dấu lại trong trái tim tôi…