Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Nghe mùa một chút điêu linh

Một ngày qua chỉ đơn giản như lật cái bàn tay, ngửa là sáng, sấp là tối… vậy mà từng giây phút nó trôi qua lại không phải đơn giản chỉ có thế. Ở đó, những bắt đầu của cuộc sống từ những tiếng oa oa trẻ nhỏ, cái kết thúc đời người trong tiếng khóc đưa ma. Và… cái khoảng trống giữa hai điều đó mới thật thăm thẳm: yêu thương, thù hận, nhục vinh, sự thật và lừa dối… những thứ ấy cứ như sóng túa lên suốt triền đời, làm thành một cơn mưa vừa tráng lệ vừa hoang vắng - vũ khúc nhân sinh dưới ánh dương tà.
Ảnh minh họa
.
Và thế là một bóng ngày nữa đã tắt. Trong tiếng than thở của loài trùng đêm trái đất không ngừng rơi những giọt mưa nước mắt, lã chã trên lá, trên hoa và tràn vào giấc ngủ người. Trong giấc người mệt mỏi lại lầm tưởng đó là những giọt mơ nên cứ thế tha hồ mà mộng và mị…
Mọi thứ đều hiện diện ở nơi đây, trong cái màn đêm tăm tối này, và dù có được thắp lên bằng một ánh trăng thì tất cả vẫn cứ nhập nhòa vào nhau như chính cái bản tính trong mỗi con người.
.
Từ trên miệng vực này nghe thấy tiếng hân hoan của quỷ dữ, tiếng rên rỉ của bản thể và đôi mắt hiền từ nhưng rất xa từ Đức Phật… Chợt nhớ ra một câu hát nào đó: "Phật đã bỏ loài người, Chúa đã bỏ loài người…" Nên trên con đường hành hương về thế giới bên kia có một nỗi hoang mang vô biên hiện diện trong từng mỗi tế bào. Nhưng tôi phát hiện ra hình như loài người lại vô cùng thích thú cảm giác này. Nói chung loài người luôn là loại động vật lưỡng cư giữa hai thế giới thiên thần và quỷ ác với năng lượng sống là sự sợ hãi và do dự.
.
Lúc này trong bóng đêm mờ mờ, có một làn gió lạnh buốt luồn qua tháng Tám. Những bóng cây khi chụm khi tản như đang bàn luận hay mặc cả điều gì đó với bóng đêm thâm u, con chó nhỏ vừa mua ở chợ hồi sáng qua quay mõm ra ngõ sủa vào đám cây lá đang xầm xì (chú ta có vẻ rất nhanh quen nhà và nhận thức được bổn phận). Giá như loài người có chút linh giác của loài chó thì có lẽ chẳng bị mù lòa trước thế giới ma quỷ và không luôn tự nát mình trước những hình thù do bóng tối tạo nên.
3h sáng, tiếng xe gắn máy của những người đi chợ sớm, giấc xóm làng còn đang bồng bềnh trong sương mù tháng Tám… Tôi cố nhắm nửa con mắt để ru mình vào giấc ngủ, nhưng tiếng xe gắn máy và buổi chợ sớm làm tôi không thể…
.
Cuộc sống là thế, tôi có thể không cần, nhưng nhìn những gương mặt bé thơ đang hồng trong giấc ngủ thì loài người không thể ngủ. Có thể ngày nào đó tôi và bạn sẽ làm mọi thứ, kể cả những điều xấu xa nhất mà ta không thể nào ngờ được. Chính lúc này tôi bắt đầu kính yêu cái sự sợ hãi và do dự cùng với sự mù lòa của loài người (cái để phân biệt với loài chó)
.
Và rồi một ngày mới lại bắt đầu. Trong những tia sáng mặt trời soi trên mặt của những người qua đường thấy ánh lên sự sợ hãi và do dự. Thấy rõ dưới mặt ngày sự đồng phổ của nhân tính hiện lên qua tiếng chim ríu rít trên những tàn cây, qua tiếng trẻ bi bô đến trường. Ôi chao! Có lẽ nào ban mai lại bắt đầu từ đêm tối (và ngược lại) và đời sống cũng bắt đầu từ đó điêu linh…
.
Bỗng chốc tôi chẳng hiểu gì, chẳng biết mục đích của mình là gì nữa. Những cuốn sách, những giáo điều, những hẹn hò hò hẹn, những vân vân bắt đầu cháy trong đầu tôi và cuối cùng còn lại một nhúm tro tàn, rồi những tàn tro ấy lại bay theo cơn gió sớm mùa Thu lẫn vào những tán cây xanh, những con mắt lá xanh leo lẻo như mắt trẻ…
.
Ghi lại những chút này, cũng là để ngày đi qua (dù đơn giản như lật bàn tay ngửa bàn tay hay thăm thẳm như chuyền hành hương của loài người) thêm một chút sắc màu… và nghe tôi bên mùa thêm một chút điêu linh.