Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

Phản tỉnh

Nhiều khi cho dù là đúng hay sai thì mọi lý do vẫn bị coi là ngụy biện.
Càng cố giải thích, càng cố gắng sửa chữa lỗi lầm thì lại càng khiến người ta có cái nhìn không hay về mình.
Mỗi một con người lại có một suy nghĩ, một quan điểm khác nhau.
Ta đã sai khi cố giấu những điều không nên giấu, ta lại càng sai khi cố gắng vẫy vùng, biện bạch cho bản thân.
Cuối cùng thì tình chị em của một năm qua đã kết thúc vỏn vẹn vì một lời nói không thật. Từ ngày mai, chị sẽ nhìn ta bằng một ánh mắt hoàn toàn khác. Từ ngày mai, cho dù cuộc nói chuyện có được tiếp tục thì chỉ còn là sự gắng gượng. Từ ngày mai, ta không thể chạy xuống phòng chị mà cầu cứu mỗi khi có việc gì đó gấp rút. Kể ra thì, chị đã đối xử tốt, rất tốt với ta trong thời gian qua. Chỉ có điều, vì những lý do cá nhân mà con người không thể bộc bạch hết toàn bộ sự thật. Không nói thật, không có nghĩa là lừa dối hoàn toàn. Không nói thật, là bởi vì mỗi người có những lý do ẩn chứa trong đó. Đọc những lời này, chắc chị lại đang cho ta là bao biện, không trung thực,... Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, thì một tháng trước ta đã không đi theo lựa chọn cũ. Ta đã cố gắng để sống thật hơn với chính mình.
Nói không thật, không có nghĩa là nói dối. Nói không thật, một lời nói không hại đến ai, thậm chí còn có thể bảo vệ cho một người nào đó thì lời nói đó không có nghĩa là xấu xa, là đáng khinh bỉ. Nói không thật, suy cho cùng vẫn bị gọi là nói dối.
Dù sao cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh. Nghĩ sự việc một cách quá đơn giản, nhìn sự việc trong một tầm nhìn quá ngắn hạn đã khiến ta phải lãnh trọn hậu quả của ngày hôm nay. Sống ở đời, không nên ích kỷ vị thân mà phải sống sâu hơn, nghĩ kỹ hơn cho đại cục, cho những điều to lớn. Cái tôi của ta quá lớn, cái tôi của thiên hạ cũng quá lớn. Ta ước, ta có thể sống như chị: mạnh mẽ, thẳng thắn, không cần che giấu mọi suy nghĩ. Ta ước, ta có thể sống như chị: sẵn sàng cho đi và nhận lại những điều xứng đáng. Còn ta, một đời yếu mềm, bối rối, băn khoăn, sợ sệt. Ta chưa làm, ta đã lo nhận kết quả không tốt. Ta chưa làm, ta đã thấy ta sai, thấy ta bất lực.
Một điều khác là, khi được nhờ làm bất cứ việc gì, ta phải đặt mình vào hoàn cảnh, vị thế của họ mà suy nghĩ. Ta được nhờ mua 4 triệu tiền đồ chơi, ta bon chen tính toán mà mua có hơn 400 ngàn. Kết cục, ta được gọi là khờ, là ngố chưa từng thấy. Ta bị hỏi là đang sợ hay sao mà không dám mua cho hết tiền gửi? Ta không sợ không đủ tiền, ta không sợ nặng, ta phải đối diện sự thật là có lẽ ta chưa đủ thật tâm để làm. Ta nhận lời, và làm việc một cách bâng quơ, đối phó cho xong. Mặc dù, quan điểm xài tiền của người giàu và người nghèo khác nhau, thì ta vẫn học được bài học về sự chênh lệch suy nghĩ theo giai tầng xã hội. Ta biết, ta có suy nghĩ của riêng ta nhưng suy nghĩ đó chưa đủ chính chắn, chưa đủ trưởng thành để ứng xử và sống giữa xã hội đầy phức tạp này.
Có chút mệt mỏi, chán chường và thất vọng về bản thân. Tiếc cho một tình cảm gắn bó lâu dài nay sắp tan thành mây khói. Đau lòng, nhưng không cách gì cứu vãn nổi. Nhiều khi phức tạp hóa và đơn giản hóa vấn đề đã gây ra nông nổi hôm nay...
Những tiếc nuối muộn màng...