Một màu xanh biếc từ hướng nhìn xa xăm, một màu xanh hiền hòa phẳng lặng, một màu xanh sâu thẵm, và cô độc.
Biển rì rào thổi đưa từng đợt sóng cuộn trào, cơn sóng nhỏ hòa trộn vào
nhau lan ra cả một vùng biển rộng bao la. Kết cấu lặp đi lặp lại một
chuỗi liên hoàn không dứt. Tự hỏi những con sóng xô bờ, vồ vập nên khi
nào ngừng lại? Để có cảm giác biển đang yên nghĩ, để cho yêu thương vơi
dần, để tâm hồn không còn vướng bận, để trái tim không bị ràng buộc,
siết chặt.
Sóng biển mãi gợn buồn từng cơn, gió cứ lặng lẽ thổi từng đợt. Giữa
khung trời bao la ấy, là nơi có biển, có gió. Gió không thể nắm bắt, chỉ
có thể cảm nhận. Biển hiện rõ mồn một, vốn có thể nhìn xuyên thấu.
Nhưng biển và gió, đều tồn tại vô hình những nét rất giống nhau. Bao la
và đơn độc.
Những con sóng xô bờ, dập dìu làm ướt đôi chân ai, cuốn trôi những gì
viết trên bãi cát mềm. Dẫu tâm can vốn rõ nỗi buồn nào có thể dễ dàng
tan biến, một làn sóng nhỏ sao có thể ngưng nổi nét ưu sầu kia? Để sóng
cuốn trôi, để những ký ức không tươi đẹp một ngày nào đó sẽ tan biến, để
biển hòa cùng gió thổi bay nỗi buồn vào một phương trời nào đó, xa xôi
nơi vô cực, nơi không còn đau thương.
Biển bao la muôn trùng cách trở, gió vội vàng phiêu dạt muôn nơi. Kẻ
lãng du dừng chân trạm ngừng mênh mông xa lạ, hai vật thể, hai tâm hồn
cô độc bắt gặp nhau giữa ranh giới riêng biệt không trung và mặt đất.
Một kẻ vốn chỉ biết đến tự do và một mình như gió, nay lặng yên bên biển
chẳng thể nào rời xa. Phải chăng gió đã tìm thấy lẽ sống của đời mình?
Trước biển gió không bao giờ ngừng thổi? Là biển, sức mạnh vô hình đã có
thể giữ chân kẻ điên cuồng hối hả không mục tiêu kia. Là gió, cuồng
phong lắm lúc dữ dội dễ dàng nghiêng mình trước kẻ khổng lồ, mênh mông
mang một tâm hồn bao la và mạnh mẽ.
Nơi có biển, nơi có gió, nơi tấm thân không còn cô đơn khi lặng yên
ngắm nhìn trong đơn côinơi xa xăm ấy, chút bình yên trở lại, chỉ còn
khoảng không bao la bát ngát. Có lẽ đối với ai đó, một mình là lúc thoải
mái và dễ chịu nhất. Con tim không còn cuộn sóng, nỗi khắc khoải trong
lòng được vơi dần đi, không chút vướng bận, ràng buộc, một trái tim
trống vắng, yên bình như cơn sóng đã lặn kia…