1. Tháng Tám dậy thì
Tháng Tám độ này hay dỗi hờn như cô gái bước vào tuổi dậy thì, làm rơi
rớt những cơn mưa bất chợt trên dòng người ngang phố. Những hàng cây im
lặng khẽ thu mình nơi góc vắng, những quán cà phê cô đơn với tiếng nhạc
jazz buồn bã, những con người ưu tư đang khẽ chiêm nghiệm về cuộc đời ở
thì hiện tại, có chút gì đó lắng đọng trong những tiếng mưa. Thành phố
bỗng buồn, còn nhân loại thì cô độc ngay chính cuộc sống không chung
lối.
Anh đã có đôi lần ngắm nhìn mưa giăng phố ngay trong chính nỗi buồn
mang tên em, còn em đã không ít lần suy tư về những tháng ngày mang màu
của gió, vô tư đến rồi lại vô tư đi. Chỉ có kỉ niệm là cứ mãi đong đầy
trong cuộc tình vốn không trọn vẹn. Ngày em bước đi trong màn mưa trắng
xóa, có những cơn mưa lòng mang tên anh đang tuôn rơi hối hả in hằn sau
mỗi bước chân. Chúng ta phút chốc trở thành hai người xa lạ, phút chốc
lặng lẽ quên nhau để đi về hai con đường riêng lối.
2. Nỗi buồn không mang màu gió
Thành phố đã bao lần nhắc nhớ những kí ức đã sang mùa, có lẽ hình phạt
lớn nhất trong những cuộc tình năm tháng là phải tìm cách lãng quên
người cũ, lãng quên nhau. Những nỗi buồn chẳng bao giờ mang màu của gió,
để có thể dễ dàng thả trôi lên bầu trời cao rộng, và mất hút trong một
sớm mùa sang. Phải chăng quá khứ là một dấu vết thiêng liêng để không
thôi nhắc nhở chúng ta ở thì hiện tại. Anh rồi cũng chẳng thể nào quên
được em, cũng như em sẽ không bao giờ thôi nhớ về nhau trong những mùa
Thu buông nắng, dù biết mình đang tay trong tay cùng người con trai khác
để cố gắng bước qua thương nhớ, bước qua đời nhau.
Không ai có thể xóa sạch kí ức, cách người ta lãng quên nó là trân
trọng và cất giữ vào một chiếc hộp thời gian, có đôi khi bị phủ đầy bởi
những đám bụi quá khứ, nhưng chưa bao giờ là quên mất sự hiện diện của
kí ức trong phần đời còn lại của chính mình. Trong hành trình dài rộng
kế tiếp của yêu thương, chúng ta sẽ luôn trân trọng và yêu quý người
hiện tại, sẽ thôi không còn những hờn giận vu vơ để yêu thương được trọn
vẹn, sẽ không còn ai đi qua đời nhau ở phần đời còn lại, và sẽ không
miễn cưỡng đón nhận người sau chỉ vì yêu thương lầm lỗi.
3. Tình khúc mưa
Nhân loại đã thổi vào mưa những tình khúc da diết, sau những tiếng mưa
là những câu chuyện lòng nhiều ưu tư và lắng đọng. Tháng Tám trầm buồn,
ngồi ngóng những chuyến mưa đêm, ru loài người vào giấc ngủ bình yên
nhất sau những nghĩ suy bận rộn. Ngày nào nhân loại còn buồn, ngày đó
những cơn mưa vẫn không ngừng day dứt.
Anh cũng có những bản tình khúc mang tên cơn mưa, trong những ngày
chúng ta xa cách. Cuộc sống vốn dĩ chẳng cho phép chúng ta có nhiều thời
gian để nghĩ về nhau, và để gặp lại nhau thì càng khó. Thế nên những
bản tình ca này chỉ để hát cho mọi người, dù nó dành riêng hẳn cho một
người duy nhất.
Tháng Tám, nhân loại thì đang hát tình khúc cho nhau…