Ngồi nơi bậu cửa, rêu nâu vàng hiu hắt lên đời, mắt nhìn thời gian đang
xỉa xói vào bầu ngày thơ ngây màu biển biếc, thấy trùng khơi vỗ thẳm
mắt người…
Ảnh minh họa
Ngõ dài tường vôi rêu tảo, rữa từng mảng nắng mưa, gập ghềnh sống lưng
trâu, người quê bước về trong ráng tà đỏ ối, le te những nỗi buồn níu
khói hoàng hôn…
Điện mới có sau nhiều ngày mất, chút văn minh thời độc quyền, nghe tivi
phát tin tăng giá điện xăng lao nhao xóm nhỏ, đôi quang gánh trên vai
quê nghèo ngó xuống đất trân trân… từ một mái nhà nào sợi khói còn giật
mình sau cơn bão 7 có tiếng ru băm nát mảnh chiều: bão tìm ong kiến phận
dân/ngày đi như lũ căn phần nổi trôi…
Tôi nghe, mới đầu cũng chút buồn hơi, lâu thành ra quen bởi điều ấy xưa
như trái đất, chuyện đói ăn rách mặc, cờ bạc đĩ điếm, giết chóc cướp
giật… hằng sa những chuyện như thế hàng ngày. Thời tôi sống là vậy,
chúng tôi đang soi vào những tấm gương tối màu.
Người ta cố lơ đi khi cái túi chưa đầy, mà có bao giờ đầy!
Gió gọi mây về tô xám mặt chiều, nhìn mặt chiều bạc phênh phếch như mặt
đời quê, trong tiếng gió niềm âm u như phận người, cái cơn áp thấp này
lại mang qua đây cái phập phồng mùa vụ, cái mùa vụ nghèo trên cánh đồng
làng siêu nghèo vừa trải qua siêu bão. Mẹ, chả cái gì rẻ như lúa…
Tôi về trên ngõ dài, những mảng nắng mưa bám đầy tường cũ, bám đầy vào
trí tưởng tôi về những trang lừa dối… gió tháng 7 hun hút như bài ru
nhẫn nhục pha lẫn những sợi mưa đớn hèn. Đã không còn là sự hoài nghi,
dự báo một cơn siêu bão… đêm lật trang.
Ngõ dài lập lòe ánh đèn điên 11W (loại siêu tiết kiệm) chút văn minh
thời độc quyền… chợt lặng người nghe tiếng vợ nhắc tuồng: mai đóng tiền
điện rồi anh ạ, xăng vừa tăng giá hôm qua…
Những bài thơ trượt ra ngoài mưa gió…