Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Không phải chuyện tình yêu

Em không viết về tình yêu.
Vì trong tim em, anh còn hơn cả tình yêu. Góc đó em chỉ dành cho khói.
Khói đã len lỏi vào em từ bao giờ, em không thể nhớ. Cũng như em không thể rõ, em bắt đầu thấy nhớ anh từ khi nào.
Là khi em ngồi một mình trong chiều, trời chênh vênh gió. Nhà em ở giữa cánh đồng hoang, bốn bề gió lộng, gió rượt đuổi nhau trên ban công, gió rú rít trên tàng lá bằng lăng, lá lộc vừng, nhắm mắt lại, em có thể nghe tiếng gió gầm gào trong lòng. Vậy mà rung rinh qua tiếng gió, em nghe tiếng gọi của anh. Xa xăm, dịu dàng, âm trầm.
Như chỉ có tiếng gọi từ tim anh mới làm tim em thắt lại một nhịp như thế.
Như chỉ có tiếng gọi từ tim anh mới làm em chao nghiêng như thế.
Nơi anh ở chắc cũng chìm trong chiều, một trời sương mờ mịt, một không gian ẩm ướt.
Nơi em ở chìm trong khói. Em nhớ khói đến độ, chiều nào em cũng gom lá khô rồi đốt. Ngồi nhìn khói bay lên từng sợ mỏng len lỏi vào không gian đặc quánh buồi chiều.
Biết khói len lỏi vào mắt em. Từng sợi cay.
Hiểu khói len lỏi vào tim em. Từng sợi buồn và đắng.
Anh cũng len vào tim em như thế, từng sợi đắng và buồn.
Em chẳng là gì với anh cả. Trước khi em đến, anh đã có cả một bầu trời và vòng hào quang.
Sau khi em đến, anh vẫn còn một trời và nguyên vẹn vòng hào quang.
Em sợ chạm vào sắc màu lóng lánh trên vương miện của anh. Những sắc màu xanh lam, chàm tím, đỏ trắng sẽ vụn vằn như khói.
Trước khi em đến, anh đã có tất cả.
Anh nói lời pha lê. Trong veo. Lấp lánh.
Em sợ chạm tay vào pha lê. Em chỉ mang lại đổ vở. Cái em có được chỉ là từng mảnh pha lê của anh, không ngừng lấp lánh.
Em không muốn anh đổ vỡ. Em không muốn em chiếm được những mảnh vỡ.
Em muốn ngồi từ xa, trong khói, mờ ảo, em và khói lẫn vào nhau, chiêm ngưỡng tượng đài anh với tròn vẹn vầng hào quang và ánh sáng pha lê.
Và khói ở lại với em. Em chìm ngập trong màn khói, mờ ảo, dần còn là hư ảnh.
Và em cũng đắng chát, cũng cay nồng, cũng lơ lửng.
Cũng hiu quạnh. Như khói.
Có lần em đã nói, kiếp trước em là cỏ, vì cỏ không ngoan nên kiếp này mới phải làm người.
Nhưng tâm hồn em vẫn muôn đời là cỏ thôi.
Là cỏ dịu dàng khi anh cần, cỏ mềm mại dưới chân anh, cỏ mượt mà trong mắt anh, là hoa cỏ quấn quýt anh trên đường về, có khi anh sẽ xuýt xoa gỡ bông hoa cỏ mềm mại đó ra vưt lại ngoài thềm rồi bước vào nhà, bằng bàn chân nhẹ nhõm.
Và cỏ ở lại nơi anh đã đi qua rồi. 
Ở lại mãi nơi anh đã đi qua. Ở lại nơi mãi có màu xanh và nụ cười hồn nhiên của cỏ. Trong khi lòng ngập khói xám.
Giữ nguyên là cỏ mãi bên anh.
Điều đó có phải là yêu không?
Em không viết về tình yêu anh à.
Em viết cho những điều nhẹ nhõm, trong trẻo hơn tình yêu.
Như là cỏ và khói thôi!