Ảnh minh họa
Mình viết bài này cho nhỏ.
Cho một người sắp đi xa.
Với một chút ngậm ngùi.
Không phải là nhỏ ngậm ngùi. Mình tưởng tượng chuyến đi của nhỏ sẽ vui
tràn trề nụ cười và nước mắt dù có khó nhọc, vất vã, nặng nề đến đâu.
Như là chuyến đi của cả một đời người. Và cho một đời người.
Mình thích tưởng tượng cái cảnh nhỏ hồi hộp, lo lắng mà xúc động chuẩn
bị cho chuyến đi xa này. Và tưởng tượng nhỏ phải một mình vượt qua tất
cả, tự một mình cảm nhận tất cả, và đương đầu tất cả. Nó vừa cảm động
vừa làm xao lòng. Vừa thiêng liêng, vừa đau đớn.
Ngậm ngùi sẽ là mình. Khi mình ngồi lại đây, ở cái nhà quen thuộc này,
mà chung quanh còn phảng phất kí ức về nhỏ; nụ cười nửa miệng bí ẩn của
nàng Mona Lisa, đôi môi cong không nói lời ngọt ngào, đôi mắt đẹp và sắc
đen không cần chì kẻ (sắc đủ để nhỏ nhận ra mình trong đám đông!), và
mái tóc mây thả theo gió kiêu hãnh.
Ngậm ngùi sẽ là mình. Sẽ không còn cảm giác thích thú xen lẫn ngạc
nhiên gai người trước những câu nói dí dỏm, sắc cạnh có chút tinh nghịch
của nhỏ. Sẽ không còn những chia sẻ vừa tương đồng vừa tương phản, vừa
giao thoa mà không lẫn vào nhau, vừa giống đấy mà khác đấy, vừa đầy xúc
cảm riêng, theo biểu cảm rất riêng, đa chiều đa cạnh, đa sắc màu. Như
chỉ có ở nhỏ.
Mình hứa là mình sẽ viết chuyện lăng quăng. Ừa, cảm nhận của mình sẽ
rất là lăng quăng, cái con vật bé nhỏ mà không ngừng tung tăng trong
sóng sánh lòng mình. Như vừa đủ gợn, vừa đủ xao lòng, vừa đủ mơ hồ thiếu
vắng và nhớ!
Mình tưởng tượng nhỏ sẽ bĩu môi, nhớ thiệt không đó? Thời gian đâu đủ
dài để thành thân thiết mà gây nhớ nhung? Ừa, thì chỉ như là nơi chốn
mình vừa đến, nơi nhân tài nhiều như lá vàng mùa Thu, vô tình nhận ra
trong tiếng gọi tên nhau, một chút ấm, chút nồng, chút lạ, chút quái,
chút cay, chút chua, chút đắng... chút xíu thôi để vừa đủ gắn kết với
nhau.
Mỗi ngày vắng nhỏ sẽ là một ngày mình cảm nhận góc vắng nhỏ để lại. Góc nhỏ thôi mà không ai có thể thay thế được.
Nhỏ à, con lăng quăng trong mình bắt đầu gợn sóng rồi đó. Những vòng
tròn đồng tâm nhẹ lan tỏa, mà chấn động bề mặt phẳng lặng của mình.
Cái âm thanh mơ hồ từ gợn sóng đó cứ nhắc mình nhớ: tháng Chín sẽ thiếu vắng một người!
Nhỏ có biết là lăng quăng sẽ sống rất lâu không? Cho đến ngày nhỏ trở lại, con lăng quăng chẳng để mình yên đâu nhỏ ạ!