Mùa Thu mênh mang, vàng vọt màu nhung nhớ…
Ta dạo chân mình trên bờ kí ức đã thuộc về quên lãng, đặt dấu cô đơn
nhuộm nâu màu mỗi bước đi. Lòng lại trống trải khôn cùng giữa bộn bề thế
gian. Vô tình nhớ nhớ thương thương rồi mặc nhiên, trái tim cũng âm
thầm vương tội…
Ngón tay gầy mòn dạo trên những phím đàn trầm, khơi dậy bản tình ca
lạnh giá, heo hút trong tận đáy tâm hồn. Nghe Thu đang giật mình trở
giấc, thét gào giữa trời đất bao la để rồi gió vẫn hối hả cô liêu, mưa
vẫn tự mình cô độc và ta vẫn một mình đi giữa những nỗi nhớ không tên.
Mùa mênh mang nỗi nhớ, ta đa đoan bộn bề. Đâu đó vẫn giăng màu nước
mắt, cô đơn trổ ngược trong đêm, đâm toạc đôi tay bé bỏng ngây ngô. Lối
về nhạt đi màu kỉ niệm, sương trắng phủ mờ trong tâm tưởng. Chân lạc mất
một bước đi về. Hồn thèm trú ẩn nơi nao mà cứ hoài trông ngóng?
Người bỏ quên gì giữa mùa cũ đã quên? Ai vẫn dại khờ ngồi đếm thời
gian, chờ những chiếc lá khô rụng cành mỏi mòn thương tiếc. Thu mấy độ
qua, mà lòng chẳng thôi vứt đi nỗi buồn dĩ vãng…
Ta vẫn bước đi như ngày cũ. Kí ức lội ngược trở về, xoá nhoà hiện tại
và bỏ lại là bờ vực mênh mang, trống trải khôn cùng. Giọt nước mắt lặng
lẽ rơi rơi, nghiêng đọng một nỗi buồn thấm thía. Hàng mi giật mình ươn
ướt, chợt nhận ra mình đã đau đến thế sao…
Người ở xa quá… Đau thương vẫn thỉnh thoảng quay về, làm nhức nhói trái
tim. Ta nghe mình sao rệu rã đớn đau, mục úa cả một tâm hồn đã từ lâu
rỗng nát. Vẫn tự dặn lòng rằng sẽ quên, kí ức sẽ mờ phai cùng năm tháng
để hanh hao thôi âm ỉ kéo dài. Nhưng ta ơi, vụng về quá hai chữ “vội
quên”. Trái tim ta ngày đêm vẫn thổn thức, kéo dài đêm thêm sầu muộn
lênh loang…
Tự hỏi lòng bao lâu để thôi nhớ một người? Chỉ là thôi nhớ, chứ chưa nỡ
để quên. Nhưng cuộc đời vẫn cứ cợt đùa, vẫn nhớ thương đến điên dại,
càng uống lại càng say. Say tình, say người và say cả những muộn màng
còn dang dở. Thu về, lá cũng như đời, cũng đã khô buồn biết mấy!
Ta bỏ quên mình trong nỗi nhớ không tên.