Tôi
nhớ anh, nhớ đến quay quắt, nhớ cái hôm tôi gối đầu vào vai anh, được
ngắm nhìn và nựng nịu khuôn mặt anh thật kĩ, thật rõ từng đường nét. Lâu
rồi, tôi mới có cảm giác này, cái cảm giác của một thứ tình cảm vụng
trộm bấy lâu nay được vỡ òa cùng anh. Tôi vòng tay sang ôm anh, ôm thật
chặt như thể người đàn ông đó chỉ có riêng mình tôi, không ai có quyền
được đụng chạm vào anh cả. Ừ, tôi đấy, chính tôi, người đàn bà tội lỗi
đi cướp chồng của người khác.
Tôi,
anh và một cô bạn thân của tôi chơi chung với nhau từ thuở còn cởi trần
tắm mưa, từ thuở con chấy còn cắn đôi. Lên cấp ba, thì mỗi đứa mỗi ngả,
đứa theo học trường này, đứa lại theo trường kia, tuy vậy, nhưng tôi và
nhỏ bạn vẫn ở chung nhà trọ, vẫn lo lắng và chăm sóc cho nhau như ngày
xưa, ngày còn tấm bé. Riêng anh, sau khi lên thành phố, thì anh tự tách
mình ra và đi tìm một con đường khác lập nghiệp. Tôi, từ cái giây phút
ấy, trong lòng thấy buồn rười rượi vì thiếu đi một bóng hình đã gắn bó
với mình bấy lâu nay. Phần tôi, thì cảm nhận một tình cảm mới chớm nở,
tôi không muốn coi anh là bạn nữa. Mà tôi muốn anh là một người thật đặc
biệt, một người duy nhất trong lòng tôi.
Bẵng
đi một thời gian dài, tôi không còn nghĩ đến anh nữa, thôi không thả
nỗi nhớ đi hoang trong những chiều mưa nữa, thôi không tìm về một góc
phố lãng mạn năm nào cả ba đi chung nữa. Tôi quyết định quên, quyết định
sẽ chôn giấu mọi thứ, mọi kỉ niệm êm đềm vào trong tim, quyết sẽ không
nhắc đến tên anh trong tiềm thức nữa. Có thể đây là một quyết định khó
khăn, sẽ không dễ dàng chút nào, nhưng đối với tôi, đây là một quyết
định dứt khoát. Tôi cố công học thật nhiều, làm việc thật nhiều để vùi
đi nỗi đau mênh mông trong lòng. Tôi tốt nghiệp, nhỏ bạn thân lên xe
hoa, chồng của nhỏ lại là,…
Ảnh minh họa
Ừ,
đời ngang trái thật, gã chồng của nhỏ là anh. Hóa ra, bấy lâu nay, anh
yêu nhỏ. Hóa ra, anh chỉ coi tôi là bạn. Hóa ra, hai người đã âm thầm
liên lạc với nhau, không cho tôi biết. Hóa ra, hai người đã lừa dối tôi.
Ừ, tôi chỉ là một con ngốc, tôi bất tài, vô dụng nên không giữ được
chân anh. Tôi không hay biết gì về chuyện của hai người, chỉ khi nhận
được thiệp hồng từ nhỏ, thấy tên anh và nhỏ lồng vào nhau trong hai trái
tim hồng, thấy gương mặt nhỏ ngời ngời hạnh phúc mà lòng tôi quặn thắt.
Tôi chết trân, lòng tôi như se sắt lại, tôi không tin và mãi mãi không
bao giờ nghĩ đó là sự thật. Tôi hận đời, nên điên cuồng tìm một người
mới thế vào chỗ trống trong con tim.
Ảnh minh họa: internet
Cuộc
sống mới của tôi chỉ kéo dài trong khoảng thời gian ngắn. Song, tôi
thấy có quá nhiều mâu thuẫn, không còn hợp nhau nữa nên li dị. Anh và
nhỏ biết chuyện, đã giúp đỡ và lo lắng cho tôi rất nhiều. Sau đó, tôi
quên đi cuộc tình chóng vánh này trong đời. Tôi vừa giận vừa thương hai
người, tim tôi tưởng chừng như đã lành, lòng tôi tưởng chừng như nguôi
ngoai. Nhưng không, lại một lần nữa, con tim tôi thổn thức, đập loạn nhịp,
tiềm thức lại một lần nữa, trỗi dậy, ùa về. Lí trí mách bảo anh là
người đàn ông đã có gia đình rồi, đã có cuộc sống êm đềm, hạnh phúc rồi,
tôi không nên xen ngang làm gì, chỉ tổ phá hoại gia can của người khác.
Nhưng rồi, từ những sự quan tâm nhỏ nhẹ của anh, từ những cử chỉ, lời
nói ân cần, bảo ban, anh dành cho tôi. Trái tim tôi đã không ngủ yên
được nữa, tôi nhớ anh, tôi vẫn còn yêu anh, yêu nhiều lắm…
Và
rồi một đêm, đêm tối mưa giăng lạnh lùng ngoài trời. Tâm trí tôi nhớ
anh đến quay quắt, nhớ không kìm nén được nữa, nên tôi đã gọi anh, gọi
sang, nhờ anh qua nhà tôi có việc gấp. Anh đến, tôi chạy lại, ôm chầm
lấy anh từ đằng sau, không một lời nói, chỉ nghe tiếng nấc nghẹn ngào
nho nhỏ của tôi. Tôi kể hết mọi chuyện, kể hết nỗi lòng mình cho anh
nghe từ bấy lâu nay. Anh cười nhạt, bảo tôi ngốc quá, có yêu anh, sao
ngày trước không dám nói. Để tình yêu đơn phương ấy, lấn át cả lí trí,
khiến tôi mù quáng chọn ngay một người khác mà không yêu, khi nghe tin
anh lấy vợ. Tôi bảo anh ở với tôi đêm nay. Chỉ một đêm thôi, rồi sau đó
sẽ trả anh về, về với trách nhiệm làm chồng, làm cha của anh. Tôi và anh
đêm đó, thật vui, thật hạnh phúc, một đêm mãn nguyện nhất của đời tôi.
Ngày
hôm sau, anh về. Tôi lại nhớ anh, lại muốn tìm anh lần nữa, lại muốn
được trông thấy khuôn mặt của người mình yêu thầm lâu nay, dù chỉ là
trộm nhìn trong giây lát. Bất chấp mọi thứ, tôi lấy xe, lao đi như tên
bắn trong đêm, bất kể đến mọi chuyện xung quanh. Tôi chạy vội tới nhà
anh, thì chết đứng, lặng lẽ nhìn anh từ xa, hạnh phúc với vợ con mà làm
tim tôi vụn nát, lòng tôi nhức nhối ghê gớm. Dù gì, suốt đời này, tôi là
một con đàn bà ngu ngốc, phạm vào ba cái sai lầm lớn nhất của đời
người. Đó là không yêu người mình chọn, đó là chôn giấu nỗi lòng mình
không dám nói ra, đó là ngoại tình với chồng của nhỏ bạn thân. Ừ, thì
tôi mãi mãi chỉ là người đến sau, mãi mãi chỉ được nếm mùi tình vụng mà
thôi.