“Thời
gian trôi đi, thị hiếu thay đổi, con người thay đổi. Người ta bắt đầu
nghe những thứ nhạc khác. Những bài hát mới ra đời thay cho những bài
hát xưa dần chìm vào quên lãng. Nhưng có đôi khi, trong một quán café
vắng hay trong một siêu thị đông đúc, những bài hát xưa cũ ấy lại bất
ngờ vang lên. Những nốt nhạc quen thuộc níu chân lại khiến ta bồi hồi
xao xuyến. Những cảm xúc ngọt ngào và cay đắng đong đầy khiến ta mỉm
cười và nước mắt rưng rưng ở khóe mi. Thật kì diệu khi chỉ một bài hát
có thể khơi gợi nhiều cảm xúc đến vậy!”
Một
buổi sáng yên bình, khi màn đêm khép lại cùng những kí ức đã gói gọn
sẵn sàng ngủ yên, tôi bất ngờ nghe được một bài hát. Xao xuyến, bồi hồi,
một chút rung động khẽ lay tâm hồn, bài hát với giai điệu nhẹ nhàng,
sâu lắng gợi nhớ những kỉ niệm khi xưa. Khi ấy, tôi còn là một đứa trẻ.
Sài
Gòn năm 2002, những bỡ ngỡ đầu tiên khi tôi đặt chân đến một nơi đầy xa
lạ, làm quen với cuộc sống mới. Thoáng ấm lòng khi nhớ lại giây phút bố
mua tặng tôi một chiếc đài xinh xinh chỉ bằng bàn tay người lớn. Đêm
đêm tôi nằm ôm ngủ với những giai điệu quen thuộc, thiết tha cứ lặp đi
lặp lại mỗi ngày, tôi trải lòng theo từng nốt nhạc. Sayonara, Because I love you, Big big world…
từng câu, từng chữ hằn sâu trong tâm trí, cuộc sống trôi qua thật đẹp!
Tôi nhớ như in những buổi chiều đạp xe lên nhà sách, lén chép lại lời
những bài hát tôi yêu và cũng chính góc nhà sách quen thuộc ấy, ngày
ngày tôi dành tiền ăn sáng để mong những chiều thứ 7 có thể tự tin dạo
qua quầy băng đĩa rồi tối tối lại thả mình hòa vào dòng nhạc bất tận.
Tuổi thơ với cuộc sống và niềm hạnh phúc nhẹ nhàng, nỗi buồn hay cô đơn
dường như tan chảy, hòa vào từng giai điệu tha thiết ấy. Có lẽ âm nhạc
là bảo vật diệu kì của tạo hóa, thế giới tràn ngập yêu thương khi những
nốt nhạc len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm trí, dù đang vui cười, suy
tư hay buồn bã. Âm nhạc gợi lên từ sâu thẳm trái tim những nỗi niềm
riêng, đánh thức khát vọng như đang ngủ quên giữa những lo toan cuộc
sống và khơi dậy cả một trời ký ức tuổi thơ.
“…Those were such happy times and not so long ago
How I wondered where they'd gone
But they're back again just like a long lost friend
All the songs I loved so well…”
Thoáng
một chút buồn, một chút suy tư, tiếc nuối, chắc hẳn là tiếc những năm
tháng đã qua, những điều đã vô tình đánh mất, vô tình bị lãng quên. Cuộc
sống xoay vòng kéo theo mọi thứ thay đổi, ai đó sống khác mọi người vì
cứ mãi nhìn về góc trời riêng. Yesterday once more. Cuộc sống
này bạc nhỉ, người người vội đến rồi vội đi, vội yêu thương rồi vội nhạt
nhòa, ngày lại ngày lướt qua nhau vô thức đến lúc bất chợt chững lại
khi vô tình được khơi dậy những gương mặt, ánh mắt thân quen. Phải chăng
quá khứ ngọt ngào nhất là khi nó đã mãi xa hoài tay với, điều bình dị
trở nên tuyệt vời nhất khi ta dành cho nó niềm khát khao mãnh liệt. Thật
kì lạ, cùng một con người, một suy nghĩ, có lúc ta thấy cuộc sống tràn
ngập niềm vui, cũng có lúc ta lê trái tim rệu rã trên con đường mòn đi
lật tìm kí ức, lại có khi cô đơn bao trùm lên hạnh phúc, ta lẻ loi giữa
hàng triệu con người. Yesterday once more, làn gió mới giữa
chuỗi ngày khô khan với cô đơn và nỗi hoang mang bất tận, bài hát làm
sống lại trong tôi những yêu thương vô tư nhất của những ngày thơ bé.