Có những thứ tôi đã quên vì thời gian, vì cuộc sống xô bồ vì đôi lúc tôi hời hợt và cũng vì những thứ đó không quá quan trọng.
Có những thứ dù tôi nói quên nhưng chắc chắn chẳng bao giờ tôi quên
được. Nó cứ mãi ở lì trong trái tim và trí não của tôi nhưng tôi lại
muốn lừa dối mọi người rằng nó không còn tồn tại nữa. Tôi có giả dối ít
nhiều đấy nhưng chỉ là tôi muốn mình bớt trở nên đáng thương đi một chút
mà thôi.
Đôi lúc giật mình và thổn thức vì một số thứ, vì một số người.
Hình: Internet
Thỉnh thoảng lại không còn thích sống, cứ nhập nhằng, cứ mông lung để
rồi không biết vì sao lại tưởng tượng về giai đoạn đằng sau khoảng sống.
Liệu có một thế giới khác không sau khi người ta mất đi? Thế giới đó sẽ
như nào? Tốt hơn hay tồi tệ hơn cuộc sống này? Không biết và không có
một tiền lệ nào để níu với nhưng cứ miên man nghĩ thế thôi. Chẳng để làm
gì, chỉ là thuyết phục bản thân ít ra khi quá mệt mỏi ta có thể thôi
sống kiếp này và viết tiếp câu chuyện đó ở kiếp sau. Nghe chừng nó hơi
giống như từ bỏ nhưng vẫn còn tiếc nuối nên tự vẽ đường để trốn chạy và
an ủi bản thân hãy cứ bình thản đi vì không sống thì chết mà chết chưa
chắc đã là hết.
Lắm lúc ê a nhớ vài thứ xưa cũ và những còn người dù “cũ” nhưng còn lắm
“xưa” mới tìm được, mới kết bằng hữu mới da diết về nhau. Có những
người ta gặp họ trong đời là để họ rời xa ta nhưng rời xa không phải là
lãng quên mà rời xa chỉ là để ta biết ta đã từng có họ. Có thể hạnh phúc
nắm giữ trong tay đã đánh mất vì nguyên nhân nào đó nhưng ít ra đôi khi
nó cũng an ủi rằng ta đã từng có để có thêm động lực mà đấu tranh, mà
kiếm tìm, mà tiếp tục bước đi để biết đâu trong khoảng sau cuộc đời ta
có lại hoặc ít ra có cái mang lại hạnh phúc tương tự.
Nhiều khi buột miệng mắng mỏ ai rồi lại dằn vặt vì yêu thương còn lắm,
nỗi nhớ vẫn đầy mà tim thì không còn thích những dật dờ chờ đợi, những
hời hợt, mập mờ. Đôi khi tim đã thiết tha yêu rồi mà lí trí cứ một mực
khăng khăng chỉ là chút mơ hồ mông muội. Để rồi khi đi thêm một bước
nữa, nhận ra nỗi đau sinh ra từ “nỗi nhớ những thứ mập mờ”. Đôi khi lí
trí và trái tim không đồng điệu rồi gây ra tổn thương. Ai biết được, có
thể là số mệnh buộc ta phải tao qua những nỗi đau xô lệch như thế.
Hình: Internet
Thỉnh thoảng lơ mơ thèm những điều mà vốn nhắc mình khôngđược chạm tới.
Rõ ràng đã tự biết là không thuộc về mình nhưng thói thường vẫn thế
càng không phải của mình nhưng hút mắt mình, hút tâm mình thì sẽ xô bồ
muốn có. Có để rồi sao? Để rồi sợ hãi, để rồi không hợp lại tự để nó
tuột đi để rồi còn lại chỉ là một khoảng trống trong tim dù đè nén mãi
cũng không lấp đầy.
Cũng lắm đêm, tôi vật vờ chống chọi mong giấc ngủ quyến rũ mình nhưng
cứ tỉnh táo đến đáng sợ để rồi cuống cuồng muốn có ai bên mình nhưng lục
tìm mãi vẫn cứ cô đơn nên cảm thấy sự lạnh lẽo bao lấy mình thật chặt.
Lạnh lẽo, cô đơn bóp chặt lấy trái tim ngập ngụa trong sợ hãi.
Tôi, vốn là kẻ mạnh mẽ và vui tươi trước mắt mọi người. Tôi, cô gái trẻ
căng tràn nhựa sống nhưng không có nghĩa luôn luôn là thế. Ai chẳng có
cho riêng mình một góc khuất, những khoảng tĩnh. Có những thứ tôi muốn
ném ra khỏi cuộc đời và đã ném đi. Có những thứ tôi muốn cho đi với tất
cả sự hào phóng nhưng đôi khi tôimuốn giữ cho riêng tôi1 thứ gì đó. Thứ
gì đó để tôi không thấy mình hời hợt và vô tư đến vô tâm. Thứ gì đó để
tôi tự sưởi ấm cho riêng mình. Và cũng có nhiều thứ gì đó tôi giữ lại
trong lòng để không khiến mình mơ tưởng và bị nhấn chìm vì những mơ
tưởng đó.
Chỉ là đôi khi, tổn thương thật nhiều nó sẽ đẽo khắc vào trái tim rồi
in hình trong tâm trí những thứ gọi là "niệm". Niệm đấy là cho ai? Cho
chính tôi thôi, để nhắc nhớ đừng đau thêm lần nữa vì những thứ được gói
gém quá kĩ nhưng thực chất chỉ là những kết cấu rời rạc không có ý
nghĩa.
Vì tất cả, tôi niệm cho mình một khúc cuối trong cái ê a của nỗi nhớ
đôi khi kéo về làm tim buốt tê. Ừ, thì bởi vì hình như tôi đã lớn, lớn
trong cả suy nghĩ lẫn cảm xúc.
Có nhiều điều dù muốn tôi cũng không quên được nên tôi giữ cho riêng tôi.