Rất
nhiều lần trong đời, tôi nghĩ cô đơn là thứ gì thật đẹp. Dĩ nhiên thứ
thật đẹp đó không thể được đổ đầy 7 màu sắc như cầu vồng. Dĩ nhiên nó
cũng không được sơn son thếp vàng. Dĩ nhiên rồi. "Cô đơn là một tờ giấy
trắng rộng bao la", một người đã bảo như thế. Và tôi tin, như đứa học
trò nhỏ đặt hết niềm tin trong veo vào cô giáo của mình. Cô đơn đã lớn
lên trong tôi bằng cách đó, cứ trắng tinh và ngày một bao la.
Nỗi
cô đơn không ngây ngô như tờ giấy học trò, học trò lớn lên mà sách vở
thì vẫn hoài bé nhỏ, sờn góc, rách giấy. Cô đơn là tờ giấy rộng lắm và
bao la lắm mà những cô cậu học trò năm xưa có lớn lên bao nhiêu thì nó
cũng theo đó mà rộng thêm bấy nhiêu. Cô học trò mới ngày nào chỉ thấy
buồn vì không có bạn chơi cùng, giờ đã biết đánh vần và ghi chữ 'cô đơn'
bằng không chỉ một thứ tiếng. Ừ, ghi lên giấy, lên tim. Vì cô đơn thì
mênh mang lắm.
Nhưng
không vì thế mà tôi không còn thấy cô đơn là thứ gì thật đẹp. Nó vẫn là
tờ giấy trắng tinh khôi nguyên vẹn như ngày đầu, vẫn trải ra cùng tôi
theo dọc những tháng năm lớn lên và trưởng thành. Tờ giấy rộng bao la mà
tôi được tự nhiên nằm dài trên đó tưởng chừng có thể lăn mãi đến vô
tận. Tờ giấy của tôi đã rất lâu rất lâu vẫn trắng tinh như chẳng ai buồn
đưa tay mà quẹt lên một vệt bút màu. Bởi vì tôi hầu như chẳng cho phép
ai xâm phạm đến nỗi cô đơn tinh khôi đẹp đẽ của mình. Mà hình như chúng
ta đều thế, thích giữ cho mình một tờ giấy trắng rộng bao la, sạch sẽ và
mênh mang vô chừng.
Cho đến khi chúng ta phải lòng một họa sĩ.
Dĩ
nhiên "họa sĩ" không phải là Da Vinci, là Picasso, Van Gogh hay Lê Phổ.
Họa sĩ có thể là anh doanh nhân trẻ, chàng ca sĩ nhạc indie, anh
pianist đầy hoài bão, một nhà văn chưa gặp thời, hay thậm chí là thằng
bán bánh giò... Họa sĩ có thể là bất kỳ ai, miễn là có thể vẽ đầy lên tờ
giấy trắng tinh của chúng ta ban đầu.
Và
bỗng nhiên một ngày nọ tôi không còn muốn cô đơn nữa. Tôi trải dài tờ
giấy trắng của mình ra, ngồi yên nhìn nó hết ngày này qua ngày khác để
thấy nó lớn thêm bao nhiêu, và thênh thang ra biết chừng nào. Tôi bỗng
muốn ai đó cầm tay mình vẽ lên thật nhiều thật nhiều hình trên đó. Vẽ
một khuôn nhạc nho nhỏ, một chiếc dương cầm hơi lớn, một căn phòng hơi
rộng, một gian bếp vừa vặn cho hai người vừa nấu ăn vừa nhìn nhau... À,
tự nhiên tôi muốn nhìn thấy những hình ảnh đẹp đẽ và sinh động đó trên
tờ giấy mang tên "cô đơn" rộng rãi đơn điệu của mình. Ngẫm nghĩ thật lâu
rồi nhìn lại tờ giấy vẫn trắng tinh trước mặt, tôi chỉ thấy thật tức
cười, và cả tức khóc. Hóa ra nỗi cô đơn vẫn bao la quá chừng.
Chẳng
ai muốn làm người ngoài của người mình yêu cả. Nhưng làm thế nào đây
khi cuộc đời cứ đa đoan đa sự, trái tim con người có một cơ chế vận hành
siêu việt nào đó chẳng ai điều khiển được, nên chúng ta cứ mải miết yêu
những người lạ và chấp nhận mối quan hệ mang tên "người ngoài" rất xót
xa kia. Vì biết sao được, ai cũng có tờ giấy rất lớn cho riêng mình
nhưng không phải ai cũng sẵn lòng đặt bút vẽ một trái tim nho nhỏ lên tờ
giấy của người kia.
Chúng
ta cứ lớn lên và cô đơn cũng lớn theo mãi như thế cho đến khi người họa
sĩ của đời mình xuất hiện. Có thể là bất kỳ ai. Cũng có thể... chẳng là
ai. Nhưng dù thế nào cũng phải lớn đã, vì có còn lựa chọn nào khác đâu.
Biết đâu đến một lúc nào đó chúng ta sẽ học được cách tự vẽ lên tờ giấy
trắng của chính mình, vẽ một chiếc ô khi trời mưa và một đám mây nhỏ
giữa trưa nắng xé trời, vẽ một con mèo lông xù và một lò sưởi khi tháng
Mười Hai vừa tới, vẽ một cây con chờ ngày lớn lên... Chúng ta dù một
mình hay có thêm bàn tay khác bên cạnh, nhất định phải sống được đến lúc
không còn cảm thấy cô đơn nữa.