Ảnh minh họa
Sợ
lắm trạng thái như muốn vỡ òa mà cứ cố kìm nén, giọt nước mắt muốn rơi
nhưng phải cố ngưng tụ, để rồi câm lặng, bức bối và khó chịu. Ta biết
mình lại đa mang rồi đấy, bản thân tự chì chiết, mình đã làm gì, được
chi bao năm qua khi thời gian cứ trôi đi vùn vụt, vẫn chỉ là con số
không tròn trĩnh, trắng tay hoàn tay trắng, buồn một nỗi, cay cay mắt,
và cổ họng tự dưng mặn đắng.
Một
chút hụt hẫng, một tí xót xa, ta lại thế, dù biết đó chỉ là quá khứ, là
ngày hôm qua khờ khạo, u mê ai mà không có. Yêu thương trong ta vẫn
đầy, nhưng chẳng hiểu sao lòng vẫn thắt lên trên từng nhịp kể của người
về một thời đã qua, là ghen tị, là ngỡ ngàng hay là gì đó mà ta cũng
chẳng thể định hình được. Ta ghét chính mình, ghét sự nhỏ nhen, ích kỉ
làm mình như thành một kẻ tham lam chỉ muốn bản thân là duy nhất, là đầu
tiên với một ai đó là thế. Và bỗng dưng ta thấy mình thật bé mọn.
Ta
luôn cố cười khi nước mắt chẳng thể chảy, ta luôn vờ như không có gì
khi nhận ra mình đã nghĩ sai về một người, để rồi lòng lại chênh vênh và
trống rỗng. Hóa ra những gì ta làm nào có to tác, hay rộng lượng như
lời mình hằng nói, thế mà lại hay ghen tuông với người khác, nực cười
thật! Ừ thì họ đã hoàn hảo biết bao nhiêu, bao dung đến nhường nào, và
yêu thương thật mặn nồng với người còn gì, mà đố ai kiếm tìm được thêm
một hay hai người nữa vẹn nguyên đến thế. Có lẽ vậy, người mới yêu họ
bằng trọn con tim mà không một chút toan tính, có lẽ thế người mới có
thể cho đi tất cả mà không bao giờ thấy hối hận, và cũng vì thế người
sẵn sàng vì họ mà hi sinh mọi điều kể cả việc chấp nhận sống cô đơn mãi
mãi trong đoạn đường còn lại,… Còn ta, bình thường thôi, bỗng dưng ta
thấy mình như thế đó.
Ta
luôn bảo rằng ta sẽ chờ người dù có bao lâu đi chăng nữa, vì người sẽ
là tình yêu cuối cùng của đời ta, nhưng bỗng dưng ta mông lung với ý
nghĩ đó. Không phải ta sợ yêu thương nơi mình không đủ sâu sắc, hay sợ
sệt sự nóng vội sẽ làm mình chùn chân, mỏi mệt mà ta bỗng sợ mình sẽ
chẳng mang đến cho người một hạnh phúc trọn vẹn như bao người. Ta không
muốn người mình yêu phải một lần nữa đớn đau, hụt hẫng, không muốn người
mình yêu phải lầm lũi, co ro vì sợ sệt, và càng không muốn người mình
yêu phải trốn chạy tất cả để chỉ còn có ta bên cạnh,… Bỗng dưng, ta thấy
mình yếu đuối, nhút nhát quá đổi.
Bỗng
dưng, ôi những khoảng lặng từ sự bỗng dưng này sao cứ đôi lúc lại làm
ta khó thở… Hít thật sâu, thở thật mạnh, và mỉm cười thôi để cho qua tất
cả vậy, hãy thế ta à!