Không
phải em kiêu mà bởi vì đơn giản em vẫn thích, vẫn muốn mình ở một mình.
Bao nhiêu yêu thương và hi vọng em đã từng trao nhiều lắm cho một người
giờ thì em chưa đủ niềm tin để bắt đầu một tình yêu mới. Đừng cố gắng
lôi em vào những yêu thương phù phiếm anh dành cho em. Dù là cho hay
nhận thì em vẫn chưa sẵn sàng...
Đừng hỏi vì sao em cứ miệt mài một mình bước đi trên con đường dài và luôn vắng bóng một ai đó...
Đừng hỏi vì sao em cứ ôm khư khư mãi cái quá khứ có lẽ đã cũ trích lắm rồi
Đừng hỏi vì sao em luôn không chịu mở lòng mình với bất cứ người con trai nào...
Bởi
vì em không thích vậy thôi. Em chưa đủ mạnh mẽ để xóa hết cái quá khứ
với biết bao nhiêu kỷ niệm cùng một ai đó. Nó đã là một phần trong cuộc
sống của em. Dù nhiều lúc gợi nhớ lại chỉ khiến em thêm xót xa, khắc
khoải về ai đó nhưng em... em cần nó.
Cần một nơi để tìm về, khi cuộc sống cứ vô tình cuốn em đi...
Mỗi lúc ngồi một mình lắng nghe một giai điêu quen thuộc nào đó vẫn chợt vu vơ nghĩ về những yêu thương thơ dại kia. Hay những lúc nhìn dòng người qua lại, chợt thấy một bóng dáng ai đó quen thuộc nhưng lại đang tay trong tay cùng ai đó.
Em
đã muốn lắm một bờ vai vững chãi ở bên mỗi lúc em cần, mỗi lúc em chông
chênh khi ai đó nhắc đến tên một người... Một bàn tay vỗ về mỗi khi em
buồn và một trái tim đủ yêu thương để ôm trọn lấy em, lấy trái tim đã bị
tổn thương rất nhiều này.
Nhưng hình như em quá ích kỷ hay có lẽ là tham lam phải không?
Em đã quá quen với việc một mình.
Em
muốn đi dạo một mình giữa trời mưa, không phải vì để không ai biết rằng
em đang khóc mà là vì em rất thích, thích cái cảm giác nước mưa đánh
tạch vào mặt, thích mùi vị của mưa, thích được hòa quyện với mưa... Ôi
nhẹ nhõm làm sao.
...Vẫn
muốn thoải mái cùng đi chơi với bạn bè, vẫn muốn khoát tay cậu bạn thân
đi vào quán ăn uống no nê, tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất rồi về.
Vẫn
muốn làm tất cả những việc mà có lẽ những đôi yêu nhau sẽ nghĩ thật
điên rồ nhưng đơn giản thôi vì em muốn và thích được như thế.
Không
phải em không biết hay thờ ơ với tình cảm của anh nhưng anh biết đấy
trái tim này đã dành cho một người nào đó rồi. Đừng ép và thôi thúc em
phải quên vì dù có làm gì đi chăng nữa thì với em đó là một phần ký ức
không thể thiếu.
Em
chưa đủ dũng cảm để yêu thêm một ai đó nữa. Em vẫn muốn bước đi một
mình vui vẻ nhưng đầy kiêu hãnh. Rồi em sẽ yêu thôi nhưng không phải lúc
này.