Khi
cơn mưa đêm nay nơi em đi qua, màn đêm vẫn còn giăng kín lối khuya. Anh
đã trở mình dậy, khoác vội chiếc áo có chiếc cúc sắp rơi. Loanh quanh
xỏ đôi bàn chân vào hai chiếc giày còn vướng đất bùn. Phóng nhanh ra
chiếc ô tô nhưng vẫn kịp nhắn với em một lời như mọi hôm “Ngủ tiếp đi
em! Đến giờ anh đi làm rồi. Thương!"
Em
tự hỏi lòng “va vấp nhau chi để rồi thương để nhớ, để mong để chờ”. Mà
có lúc tự cho đó là hạnh phúc ta đang dành cho nhau. Anh bảo rằng đừng
bao giờ hỏi vì sao em nhé. Đừng bao giờ để lệ em rơi thêm lần nữa khi ta
đã trở về trong vòng tay nhau.
Ở
một nơi nào đó nhớ nhung dường như là cơm ăn hay thức uống của anh mỗi
ngày. Đâu phải anh là người hời hợt, đâu phải anh là người vô tâm khi
từng chiều qua đi biết em còn đón đợi. Đâu phải cơn mưa chiều không làm
thấm từng thớ thịt run run, để anh biết rằng nếu em ở nơi đây anh sẽ
thấy mình bớt lạnh hơn. Đừng buồn em nhé, khoảng cách này chưa ngăn nỗi
cuộc tình ta, chia xa cũ chỉ làm cho anh biết tình yêu em là duy nhất.
Bàn
phím không còn im lặng, màn hình chẳng u buồn như trước mà nhấp nháy
hình ảnh anh chuyển về nơi em. Tiếng cười đôi ta hòa quyện trong khoảng
thời gian ít ỏi anh dành cho em, nhớ thương này có hao gầy trên gương
mặt thiếu nữ năm xưa thì hôm nay người về điểm tô thêm má hồng cho tình
thêm ấm lại.
Rồi
từng chiều tay đan tay trong niềm tin ước hẹn, có anh chở che giữa biển
đời mênh mông. Hạnh phúc ở em không là khoảng chờ vô định mà là hình
hài của một con người hiện hữu mỗi ngày.
Rồi
từng đêm ấp ủ trọn vẹn bên tai, lời yêu mỏng nhẹ như hoa gió len lỏi
vào từng ngóc ngách. Mát dịu tấm thân trần trong đêm cô tịch, người trở
về gợi lên bao nỗi xốn xang tình.
Mãi hôm qua lắng nghe tiếng hờn yêu, em vội vàng cười xòa khi gương mặt kia vẫn còn nghiêm nghị.
“Coi
chừng anh trói em vào góc kín, để trọn đời không ai có thể ngó nghiêng
ngó ngửa. Bởi anh chỉ muốn một điều rằng, em là của riêng anh”…
Rồi
từng chiều em đón anh về, chỉ để nghe lời thì thầm nho nhỏ. Ánh mắt em
giương xa khỏi bờ Thái Bình Dương tìm đến mắt ai giữa lưng chừng tim yêu
réo gọi. Em sẽ ru thật khẽ, thật khẽ đến khi nào bên ấy chìm sâu vào
giấc ngủ an lành. Anh bảo: "em định nhìn anh ngủ thật đấy à!?". Ánh sáng
của căn phòng được thay bằng ánh mắt ru êm, tàn thuốc được dụi tắt, lấp
lánh trong đêm là đôi mắt kiếm tìm nhau. Nụ cười mãn nguyện của người đàn ông thiếp đi khi đã có người phụ nữ song hành.
...Và từng đêm nơi em, vẫn luôn có nụ hôn tạm biệt như một điệp khúc yêu thương "Ngủ tiếp đi em! Đến giờ anh đi làm đây. Yêu em!"