Hãy mở lòng một chút thôi cho tôi vào với được không em!
Dù không xóa nổi những vết thương, không hàn gắn lại được trái tim em
vụn vỡ, chỉ xin em một cơ hội được đến bên em trong khoảnh khắc em đơn
độc, xin cho tôi được vào để pha loãng nỗi buồn đang đông đặc trong tâm
hồn nhỏ bé nơi em, cho tôi một cơ hội che lấy những giọt sương mai vô
tình rơi trong đôi mắt em sâu thẳm những ưu tư, phiền muộn, đừng để vết
thương cứ mãi loang lổ trên gương mặt em hao gầy.
Trong đêm thâu bất chợt thức giấc, có con ve sầu lạc lối bấu chặt vào
đêm đen, cất tiếng ai oán tha thiết. Lòng lại quặn thắt nỗi nhớ em, lo
âu em có yên giấc ngủ hay đang chôn vùi tâm hồn trong vũng sâu đau khổ,
oằn mình em nhỏ bé trước nỗi đau, ước muốn được chạm tay vào nỗi đau em
để an ủ, để vỗ về, muốn kéo em tựa vào trong lồng ngực để sưởi ấm trái
tim đang dần lạnh giá, cho đôi mắt em thôi hoang mang, lo sợ. Muốn nhắn
tin đôi dòng cho đêm bớt hiu quạnh, cho lòng thôi lo âu, nhưng sợ em đã
chìm sâu trong giấc mộng, sợ đánh mất giấc ngủ hiếm hoi trên đôi mắt đã
trĩu nặng những muộn phiền trong em.
Em đã khép chặt lòng mình với tất cả, khi bên đời sóng gió cứ mãi vô
tình xô đẩy những muộn phiền đến bên em. Em co ro với những tổn thương,
náu chặt thân mình trong cái vỏ ốc tuyệt vọng, để nỗi buồn cứ thế bọc
xác mà sinh sôi. Một ngày trái tim tôi không còn đủ kiên nhẫn khi nhìn
thấy đôi mắt em một sớm mai thức giấc lại mọng nên những đắng cay, em
nhìn tôi nở nụ cười để che giấu những nỗi buồn, những đau khổ, nhưng sao
nụ cười đó đã chết lịm những tươi vui mà nhạt nhòa và khô héo quá! Tôi
đã không còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ, tôi đã hành động một cách quá vội
vã, khi tìm đến nơi gieo giắc những bất hạnh lên đôi mắt em, mà trút
tất cả những căm ghét, những oán hận và cả những xót xa. Nhưng vô tình
tôi đã làm tổn thương đến lòng tự trọng nơi em, em giận dữ và xa lánh
tôi.
Ừ em bảo tôi không là gì cả, đừng chạm vào cuộc đời em nữa, đừng đào
xới những vết thương của em lên. Tôi giận em mà quay gót, tôi yêu em đến
mức chỉ xin nguyện làm cái bóng khi em hạnh phúc, làm người bạn khi em
đơn độc và là nơi cho em trút hết những muộn phiền. Vậy mà giờ tôi không
được là gì của em nữa, không còn được đến bên em mà an ủi vỗ về, không
còn được nghe em tâm sự mỗi đêm. Những lúc nhớ em quá mà chỉ biết gọi
tên, lo lắng mỗi đêm sợ em lại thao thức với nỗi buồn, sợ em cô đơn lại
trút hết vào đôi mắt nâu trầm đã nhuốm màu mệt mỏi, muốn lắm một lần
được ở bên em, lại được nghe em líu ríu nói cười.
Nếu em hạnh phúc tôi có thể mãi mãi chỉ là cái bóng bên em, nhưng chỉ
xin em hãy mở lòng với tôi một chút khi em đơn độc, khi em phải gồng
mình mà vượt qua những đêm hiu quạnh, những tháng ngày đắng cay. Xin một
lần em mở rộng lòng mình, cho tôi được gài những yêu thương len lỏi
trong từng hạt nắng, môt sớm mai chiếu rọi vào những khe nứt nơi trái
tim em. Một lần thôi cho tôi đến bên em, cho những yêu thương trong tôi
được sinh sôi mà tìm về với hạnh phúc.
Có thể tôi không đong đầy được những cảm xúc, dạt dào những rung động
và vấn vương mà em đã từng được nhận với tình yêu đầu. Nhưng xin cho tôi
một cơ hội được gỡ bỏ những sợi tình đã úa màu vì đau khổ, để giăng mắc
lại những dấu yêu, những nhung nhớ bằng chính con tim đã thuộc về em.
Xin hãy mở lòng cho tôi một lần được yêu em!