Anh rời xa em và mang theo linh hồn của trái tim của em rồi, còn mong
nhớ để làm gì nữa đây. Thế mà tại sao con tim em chẳng chịu nghe lời, nó
cứ đập loạn nhịp một cách vô thức khi nhớ đến anh.
Một ngày mưa tầm tã, bước chân em lạc trên phố xá người dưng. Ngày anh
đi cũng là ngày gió mưa thét gào, cũng là ngày em để nước mắt mình hòa
vào trong mưa. Mặn chát, chua sót và cả tê buốt nữa.
Em đã cố gắng để mình không bật khóc, thế sao nước mắt em cứ tuôn.
Có phải... yêu một người không yêu mình là sai không anh?
Có phải chờ đợi là sai không anh?
Đã bao lần, bao lần rồi em không cho phép mình nhớ đến anh, cái con
người mà em đem lòng yêu tha thiết đã quay gót bước đi, đã để em bơ vơ
lạc lõng giữa dòng đời bội bạc. Là anh đó, người đã từng phản bội, để
lại trong em vết thương chẳng lành. Bao lần rồi, em chẳng thể nào đếm
được, nỗi nhớ mong cứ tràn về, dữ dội như từng cơn sóng ập vào bờ cát,
nhưng cũng vô tình cuốn trôi đi tất cả, cuối cùng cũng chỉ còn lãi bờ
cát cô đơn.
Em có quá dại khờ không, khi cứ chờ một người, cứ đợi một người không bao giờ thuộc về mình.
Em chờ người, chờ một cuộc tình hay đang tiễn đưa một cuộc tình và buông tay, bước ra khỏi cuộc đời của một người em yêu.
Em khóc, nước mắt em rơi cũng chẳng thể nào làm vơi đi nỗi nhớ.
Em đã cố không nhớ đến anh, nhưng em lại có quên được đâu, chỉ càng làm
tăng thêm nỗi nhớ. Nhớ những lúc anh ôm em trong vòng tay vỗ về, nhớ
ánh mắt, nụ cười và cả môi hôn. Tất cả giường như là của ngày hôm qua
vậy, môi hôn ấy em cảm nhận vẫn còn vương đây, ngay trên môi em vẫn còn
dấu son hơi nhòe, loang bên khóe môi còn ướt.
Hứa với nhau nhiều để làm gì cơ chứ. Hẹn thề nhiều cũng để làm gì hỡi
anh. Để tin vào những lời trăng sao, để sống và hi sinh cho tình yêu
không tới đâu này chỉ dựa vào những lời hứa nói rồi quên sao anh. Em đã
sống như thế đấy, đã hi sinh chỉ để giữ trọn tình yêu này. Vậy mà anh nỡ
đành quên những lời tha thiết hẹn thề khi ấy. Chỉ có em là còn nhớ, là
tin, là mù quáng. Ừ, là em sai, anh không phải người có lỗi.
Anh xa rồi. Em chẳng biết anh đang ở nơi nào. Từ ngày anh đi, không một lần liên lạc, anh đổi số, đổi cả tình yêu này nữa.
Bên người ấy, có hạnh phúc không anh?
Em trách anh nhiều thì có làm vơi đi nỗi nhớ đâu.
Được yêu anh, được bên anh, với em như vậy là hạnh phúc rồi, thật sự rất hạnh phúc.
Nỗi đau khắc vào tim em rồi. Có thể em sẽ quên, cũng có thể em chẳng quên.
Cái nỗi nhớ ấy, đang ngự trị trong em. Nỗi nhớ về anh.
Và tất cả, những kỉ niệm một thời, và cả về anh nữa, em sẽ giữ cho riêng em, và chỉ riêng em mà thôi.