Cậu biết không? Đôi khi tớ thường hay bất lực với cảm xúc của mình, tớ
không biết mình phải làm gì với những suy nghĩ điên khùng đang tồn tại
trong đầu tớ. Những lúc như thế, tớ cảm thấy trái tim tớ đang ở điểm tận
cùng của nỗi đau, tớ không thể làm gì ngoài việc ngồi im lặng, bất động
đến vô hồn tớ chìm vào khoảng không vô định.
Đôi khi tớ cố tình vùi mình vào trong những giấc mơ, những giấc mơ cho
tớ cảm giác lạ lẫm. Nó làm cho tớ quên đi những nỗi đau của thực tại. Ở
nơi đó tớ có thể điều khiển mọi thứ theo cảm xúc của mình. Ở nơi đó tớ
có một ngôi nhà bình yên, có những người bạn có thể hiểu và thông cảm
cho tớ. Và ở nơi đó… tớ có cậu.
Cậu này. Đôi lúc tớ muốn quay lại là mình của ngày xưa. Cái ngày mà tớ
còn là đứa trẻ con thích chạy dưới mưa chơi trò đuổi bắt. Tớ hay nhảy
chân sáo trên cánh đồng của mẹ, ngắm những tia nắng bảy sắc lung linh,
hít hà mùi lúa trổ đòng thơm lừng quyện vào trong gió. Rồi có những buổi
chiều tớ hay lang thang trên bến sông quê thả những con thuyền giấy
cũng với những ước mơ trôi về cuối miền cổ tích,… Ngày ấy nụ cười lúc
nào cũng thường trực trên môi tớ, tớ không bao giờ thấy lạnh, dù cho tớ
đang đứng giữa một mùa Đông buốt giá.
Giờ tớ lại ước, giá như tớ không phải bước đi, giá như tớ cứ đứng tại
chỗ như thế chắc rằng tớ sẽ không bị vấp ngã, những trông gai trên đường
đời cũng không vì thế mà găm vào chân tớ đến rớm máu. Nhưng tớ chợt
hiểu, việc sinh ra và lớn lên, xuất hiện và biến mất là quy luật tất yếu
của cuộc sống. Sướng vui hay đau khổ cũng chỉ như một bông hoa hồng có
gai mà cuộc đời đã đặt vào tay mình rồi không sao gỡ bỏ. Vậy nên chúng
mình hãy cứ mạnh mẽ mà bước đi cậu nhé. Hãy cứ tin rằng ở cuối con đường
kia hạnh phúc đang chờ đón tớ và cậu.
Ở nơi đây tớ vẫn là một kẻ cô độc trên con đường mình đã chọn. Và tớ
biết ở nơi đó cậu của tớ cũng đang cô đơn. Hàng ngày tớ luôn phải đối
diện với những khó khăn của cuộc sống, với những suy nghĩ và nỗi nhớ
không tên luôn thường trực trong đầu. Có lẽ điều đó cũng giống cậu. Tớ
và cậu có rất nhiều điểm chung mà chúng ta không thể ngờ được. Chính
những điểm chung ấy đã khiến tụi mình xích lại gần nhau.
Cậu. Tớ thích cái cách cậu ngồi lặng im cho tớ mượn bờ vai mỗi khi tớ
khóc mà không bao giờ hỏi vì sao tớ khóc. Tớ thích cái cách cậu luôn nở
nụ cười rạng rỡ đón tớ mỗi khi tớ sang nhõng nhẽo bên nhà cậu... Điều đó
làm tim tớ bình yên lắm cậu biết không?
Tớ rất vui khi nhận được quà của cậu. Một niềm vui nhè nhẹ len lỏi vào
ngóc ngách trong trái tim của tớ khiến nó ấm áp vô cùng. Lâu rồi tớ
không có cái cảm giác được ai đó làm cho mình một điều gì đó bằng một
tình cảm chân thành, rất chân thành tớ cảm nhận được. Tớ cứ nghĩ mãi về
cái cảnh cậu lang thang cả buổi chiều với chiếc máy ảnh trên tay để gom
những bông hoa mang về tặng tớ chỉ vì biết tớ thích hoa và yêu màu tím.
Tớ và cậu là hai ngôi sao nhỏ trên bầu trời cô độc. Chúng mình hãy xích
lại gần nhau để sưởi ấm cho nhau nhé. Cả hai ngôi sao chụm lại chắc
chắn sẽ tỏa sáng hơn một ngôi sao đúng không cậu? Và như thế nó sẽ có đủ
mạnh mẽ để vượt qua những thách thức của cuộc sống. Cho dù ánh sáng đó
chỉ là sự cảm nhận của tớ và cậu, nhưng tớ tin rằng nó sẽ có đủ hơi ấm
để rạng ngời trên bầu trời cô độc ấy.
Chiều nay chỗ tớ có mưa. Cơn mưa vừa ào đến trong thoáng chốc rồi lại
biến mất. Tớ chợt bật cười khi nghĩ đến một câu mà tớ đã đọc được ở đâu
đó: “Mưa mùa Hạ bất chợt đến, bất chợt đi như những người tình nơi phố
ảo”. Đó là những người tình nơi phố ảo, vậy còn những người bạn thì sao
nhỉ? Tớ hi vọng cậu và tớ sẽ không bất chợt đến, đi như thế.
Cậu này. Cố quên sẽ càng nhớ đấy, nên hãy cứ nhớ để mà quên cậu nhé. Tớ
biết, với hai kẻ ngốc nghếch như tớ và cậu thì việc quên đi một người
mà mình yêu rất nhiều thực sự khó lắm. Nhưng hãy cứ để mọi thứ lắng nhẹ
thôi. Rồi thời gian sẽ giúp chúng ta xóa mờ đi tất cả.
P/s: Cho một ngày bất lực với nỗi đau trong tớ và cậu.