Chiều về trên phố sao lòng em cảm thấy bơ vơ trăm bề. Nỗi mông lung
giăng trùng trùng màu kí ức xưa cũ. Tất cả nhạt phai bên những dấu chân
miền khắc khoải. Và đôi tay em đã lạc lối bao giờ?
Người ở? Hay đã về? Tình hợp? Hay đã tan? Phận người sao bạc bẽo khi
kiếp trút bao phũ phàng. Càng cố vùng vẫy lại càng rối ren trong cõi đời
như mớ tơ nhện giày vò không lối thoát. Em phải làm sao trước những
ngã rẽ bể dâu. Đời chẳng bớt rẻ rúng nên con người cứ mặc nhiên mà lạnh
nhạt với cuộc đời. Chán chường. Mệt mỏi. Ước gì em có thể vứt bỏ hết bao
phiền não, trả lại đớn đau cho kẻ phụ tình để quay về với chính mình
của ngày xưa.
Em bây giờ đã đánh mất hồn nhiên nơi đâu? Em không cười được như đứa
trẻ mừng kẹo. Em không khóc được để nũng nịu yêu thương. Không phải em
không cần. Chẳng phải em thờ ơ. Chỉ vì mọi thứ đã quá nhạt. Sự giả dối
của co người chỉ bao phủ lên lớp mặt nạ lạnh ngắt, bong tróc. Em không
trách người, em cũng không trách em. Và em càng không có quyền trách
cuộc đời. Là em đã lựa chọn một mối tình không đích đến. Là em đã vô
vọng với những suy nghĩ yêu thương. Thôi thì mặc nhiên cho số phận đẩy
đưa. Con người không thể mãi hối hận với những thứ mình đã chọn để van
nài sự bắt đầu lại. Vì đó là hèn. Là yếu đuối. Là nhát gan. Sao không
chấp nhận với thực tại? Sao không thấy rằng mình đã mất đi cuộc tình
ngày cũ? Chỉ có cách tập đi qua thương nhớ ta mới quên được nhau…
Em tìm về bậc thềm rêu phong để phơi cuộc tình lạnh ngắt, mong gió và
nắng hong khô tình em. Nhưng vô vọng. Một trái tim đã lạc lối thì không
cần một trái tim dẫn về. Em không phải là thánh nữ cho nên không thể ngu
muội như nhân vật trong tiểu thuyết. Người muốn đi, em chấp nhận buông
tay. Níu kéo làm chi một tâm hồn chẳng thuộc về mình.
Em ru dại khờ trên những phím đàn lổ loang. Tuổi 16, em không trông chờ
một mối tình vĩnh viễn. Chỉ là tiếc nuối vu vơ. Hoen úa nhuốm lên ánh
mắt đầu đời khờ dại. Kể từ đó, em biết mình đánh mất hồn nhiên trong mắt
người. Cõi thế gian còn lắm sầu lo nên em không thể mãi ngây thơ như
cái tuổi trăng tròn mộng ước. Em không cần trói buộc trái tim người và
cũng không thể làm được như vậy. Cố tìm kiếm thanh thản, sao lòng hoài
nặng ưu tư?
Cố quên đi sắc trắng học trò, cố vùi lấp màu bằng lăng tím thuở xa xưa.
Em chôn vùi nỗi đau vào dĩ vãng và gửi trọn tâm hồn vào hư ảo xa xôi:
Đã qua rồi người có nhớ ngày xưa
Những chiều mưa em tan trường ướt áo
Lặng nhìn nhau qua vòm trời mưa bão
Dẫn nhau về cánh phượng tím phía đường đi
Thôi! Em sẽ quên đi hồn nhiên thuở nào…