Thứ Tư, 21 tháng 8, 2013

Em mới biết

Đêm nay trên phố mưa rơi nhiều. Mưa làm lòng người, hồn người cứ đương vui thì bỗng dưng chùng lại, còn đương buồn thì buồn đến nao lòng, anh à. Em, một mình, trên phố, ngắm mưa bay, nghe cái thời khắc giao mùa chuyển mình mà lòng trỗi dậy những nhớ thương đến kì lạ. Anh à, em nghe nói đêm là lúc con người tự đối diện với chính mình và sống thật với mình nhất. Ừ, có lẽ đêm nay, em cũng vậy, cũng đương sống với những xúc cảm đến muộn trong đêm.
Ảnh minh họa
Em nhớ, có lần, anh trách em sao tính cách hay thay đổi vậy, mau thích, mau quên, mau buồn, mau nhớ cũng mau chán. Chả trách sao suốt ngày, anh cứ lẽo đẽo theo em, chiều em như chiều một đứa con nít vậy. Em thích lắm chứ, thích được người yêu của mình chiều chuộng chứ, thích được nũng nịu, quan tâm lắm chứ nhưng mà, cái gì thì cũng vừa phải thôi, anh à. Có đôi lúc, em giả bộ, vòi cái này, vòi cái kia, vòi những thứ đáng lẽ ra rất vô lí, mà em cũng đòi cho bằng được. Để rồi, khi anh mua xong, anh hỏi em có thích không, có vui không, thì em lại cười gượng, cười và đáp cảm ơn thật qua loa để xong chuyện. Mà thật sự, lúc ấy, cầm trên tay món quà ấy, em không cảm nhận được tình yêu thương của anh dành cho em bên trong, mà chỉ thấy ở ngoài, gói quà ấy cầm có nặng tay không, có đắt tiền không, có đẹp lắm không. Ừ, là tại vì em ngọt miệng quá, dẻo quẹo quá, nói vài lời thôi cũng đủ làm anh xiêu lòng rồi, chiều em và giúp đỡ em hết mình. Nhưng mà, anh biết không, em chỉ thích quà, thích vật chất và những thứ có trị giá thôi. Chứ em chưa hề nói thích anh, nói yêu anh, cũng như chưa hề đáp lại tình cảm chân thật của anh một lần nào. Nên đêm nay, em thấy mình có lỗi với anh nhiều quá, nên đã tỏ lòng mình qua trang giấy cho nhẹ nhõm nỗi lòng, anh à. 
Em biết, em là người như vậy, bản tính đã ăn sâu vào trong máu và không sửa được đâu, anh à. Dĩ nhiên, em không yêu ai đâu, không có ai khác lo cho em ngoài anh đâu nhưng em vẫn nói lời chia tay, để tìm con đường khác, một con đường mới có nhiều vật chất tốt đẹp hơn. Nhưng rồi, em nhận ra, tất cả ấy, những thứ ấy không còn quan trọng nữa. Mà là tình cảm con người ta dành cho nhau mới là thứ cốt yếu, thứ để làm nên những giá trị chân thật của cuộc sống này. Mà giờ, em mới hiểu được, hiểu ra trong đêm tối mưa giông, không còn anh thì cũng đã quá muộn màng rồi.