Có bao giờ bạn thảng thốt nhìn quanh khi chỉ một mình. Cảm giác trống
trải vây lấy, nỗi cô đơn và sợ hãi tấn công. Bạn vùng vẫy đuối sức,
hoang mang tột độ rồi bất lực cho nỗi buồn xâm lấn. Nó kéo lê bạn từ
ngày này sang ngày khác trong vô định cho đến khi bạn phát hiện ra thì
đã lạc mất mình.
Tôi nhớ đã đọc đâu đó câu chuyện người đàn ông thành đạt xây một ngôi
biệt thự nguy nga có rất nhiều ô cửa, ông cho gắn nhiều bóng đèn sáng
chói khắp căn nhà từ các giờ sinh hoạt. Ông sợ bóng đêm, tuổi thơ ông
từng bị người cha hành hạ và nhốt vào bóng tối triền miên. Ông ghét cảm
giác một mình, ông trang bị cho những nguời bên cạnh thật đầy đủ cốt chỉ
để họ đừng bỏ ông. Trải qua hơn ba muơi năm, quá khứ vẫn đeo bám và ông
không vượt qua nỗi sợ hãi đó, rất nhiều lần ông đã tìm đến bác sĩ tâm
lý điều trị mà vẫn không chiến thắng nỗi mình
Có bao giờ bạn bị nỗi đau trong quá khứ hành hạ không? Lúc đó chúng ta
sẽ làm gì? Tôi cũng vài lần buông mình gặm nhấm những tháng ngày đau
thương mòn cũ trong trí nhớ. Nghĩa là nguời ta không có quyền vứt bỏ quá
khứ vì dù muốn hay không thì đó là một phần không thể thiếu trong cuộc
đời của bạn. Nhưng tôi chỉ nghĩ ngợi một chốc rồi nhanh chóng bật dậy
bước qua. Tôi không cho phép mình lục soát quá khứ quá lâu vì không muốn
mất thời gian cho cuộc sống. Vả lại, tôi thấy rõ ở đằng trước còn biết
bao điều tốt đẹp đang chờ đợi mình.
Chẳng phải sau một giấc ngủ dài là bắt đầu ngày mới của những cuộc hành
trình. Nếu cứ mải ngụp lặn trong dòng suy nghĩ buồn đau, giận dữ, căng
thẳng bất lực, càng lo sợ chỉ khiến thân xác bải hoải, tinh thần suy sụp
thì thật đáng tiếc.
Cho đến khi nào bạn ngừng suy nghĩ vẩn vơ và kiểm soát hơi thở của mình
xem thử dài ngắn? Nó đang đi qua cánh mũi, màng phổi, sâu xuống bụng
rồi luân phiên đẩy hơi thở cũ ra, đưa hơi thở mới vào tận sâu bên trong.
Khi đó, bạn sẽ cảm nhận thế nào là yêu thương bản thân, tận hưởng cuộc
sống trọn vẹn theo đúng nghĩa đen của nó.
Đừng đưa ánh mắt hững hờ vào một sự vật bạn sẽ rất hao tốn năng lượng.
Hãy nâng niu, gìn giữ từng khoảnh khắc đã trôi qua mà không cảm thấy
mình vô tâm hay thờ ơ vì cảm nhận thiếu sót, sau đó tiếc nuối biết mình
đang tồn tại mà sao thấy như vô hồn.
Nếu bạn còn có thể tự xúc chạm lên làn da của mình vuốt ve nghe rõ dòng
máu nóng đang hoạt động duới lớp biểu bì nghĩa là bạn đã biết yêu
thuơng và đã sống. Hay bạn chầm chậm đưa đoá hoa lên mũi, hít thở thật
sâu thật nhẹ cho hương thơm tràn lan trong cơ thể, tự khắc sẽ có một
niềm vui dâng lên và bạn sẽ nhận ra giá trị đời sống ngay lúc này đẹp đẽ
và thơm tho biết bao.
Có bao giờ bạn chạm vào ly nước ấm đưa tay vuốt ve cuộn khói đang bốc
lên, bạn nhắm sâu đôi mắt mở mang vùng kí ức trong những chiều hoàng hôn
ngày vụ, lắng nghe rõ tiếng lách tách réo rắc trong bếp than hồng mẹ
nấu thành bữa cơm ngon. Rồi bạn nhấc ly nước lên cho một ngụm vào miệng
khoan khoái cảm nhận dòng nước mát đang chảy qua cổ ấm sâu vào tim len
qua từng tế bào trong cơ thể. Tự hỏi lúc ấy bạn có thấy ly nuớc đáng
yêu?
Một khi chúng ta đã biết thưởng thức hiện tại, biết rung động, biết sự
sống đang có mặt trong tất cả những thứ thật vô tri là khi đó bạn đã
biết sống cho mình và biết đã biết yêu người.
Nếu còn thấy nhau, hãy mang tặng đến nhau những nụ cười, hãy tập mỉm
cuời với người xa lạ và nhận ra sau khoảnh khắc cho đi chúng ta có thêm
nguời bạn mới. Nụ cười sẽ kéo người ta đến gần nhau hơn và từ đó nhen
nhúm mầm yêu.
Hãy yêu trọn vẹn mỗi ngày, yêu bất tận, yêu vĩnh cửu, hãy cảm nhận và
hãy yêu dù hôm nay là ngày cuối, lần cuối... Hãy thực sự thấu hiểu...
Thấu hiểu... để dành tặng thương yêu!