Bạn hỏi vì sao tôi thích ngồi café. Bởi tôi mê những giọt sóng sánh -
đắng đến tê lòng, ngọt đến tê lòng, mê tiếng người lao xao cười nói.
Nhưng mê nhất là nghe bạn kể chuyện, mà phải là chuyện tình.
Này bạn, hãy ngồi lại cùng tôi, chếnh choáng bên ly café nồng nàn và
chông chênh bên dòng đời xa vắng. Này bạn, kể tôi nghe những chuyện
tình!
Một góc café Đinh - nới tôi vẫn thích ngồi
Café sáng, nắng trong veo, có cô bạn mắt long lanh mỉm cười. Tôi thấy
trong đấy anh chàng gầy như sếu, sáng lên giảng đường, chiều làm khuân
vác, đêm đêm hì hục ôn bài nhưng vẫn có đủ thời gian để nhớ nhung, đủ ân
cần để chăm sóc và đủ chân thành để yêu thương cô – nàng tiểu thư đỏng
đảnh chưa một lần nếm vị nắng mưa.
Café trưa, nắng chạy ra đường nhảy múa, người đi đường hoa mắt ngó
theo. Anh đồng nghiệp trầm tư nhả khói thuốc, than “Chao ôi Hà Nội nhớ
Sài Gòn!”, tôi tròn xoe mắt: “Sao anh ác vậy, mình anh nhớ người yêu là
đủ sao nỡ kéo hai đầu đất nước vào nỗi nhớ khôn nguôi?”. Phía Sài Gòn xa
lắc, chị người yêu hơn anh năm tuổi chắc giờ này đang vội rời công sở
chạy về nhà chăm con - đứa trẻ không mang dòng máu của anh nhưng mang nợ
anh một tấm chân tình. Anh vẫn bảo: “Yêu nhau yêu cả đường đi lẽ nào
không yêu nổi những lỗi lầm”
Café chiều, nắng trốn vào hương ngọc lan đầu ngõ, thảo nào hoàng hôn cứ
vương vấn mãi không chịu khép lại ngày dài bằng vệt nắng nhạt phai. Bà
chị họ ngồi cười một mình, à không cười với tách capuccino dịu ngọt.
Chao ôi tôi còn thua cả tách café bé nhỏ, tôi ngồi ngay cạnh mà chị đâu
có quay qua cười. Nàng chỉ quay qua tôi khẽ nói: “Chị đang mỉm cười với
nước Ý đó em”. “Chị cười với chàng hoàng tử người Ý thì có” – nàng bật
cười giòn tan. Mấy tháng trước nàng còn khóc như mưa dưới góc ngọc lan
xanh biếc, nàng đòi chia tay người yêu vì bất đồng văn hóa, vì không nỡ
xa gia đình để theo chàng về thành Rome lãng mạn. Cuối cùng chàng quyết
định xa Rome. Không hiểu nước mắt của nàng hay tình yêu của chàng đã giữ
chàng ở lại. Mà cần gì phải hiểu, nước mắt hay tình yêu chẳng phải đều
từ trái tim mải miết chảy ra đó sao?
Café khuya, nắng giăng mắc lên ngọn đèn đường, phố vắng người mà sao
không vắng lặng. Hay tấm lòng ba tôi xao động nên phố trở mình thao thức
cùng nắng khuya? Đã tròn năm năm kể từ ngày mẹ tôi mất, những ngày giỗ
của mẹ đối với ba thật dài. Café đen cứ rơi tí tách, tôi nhìn ông mòn
mỏi theo những đêm dài ấy mà xa xót, ba thì cười hiền lành: “Ba vẫn hạnh
phúc hơn rất nhiều người vì ba còn có một bóng hình để thương nhớ dù
không còn được ở bên nhau”. Hóa ra tình yêu là vậy, kể cả lúc đắng đót
nhất cũng thật ngọt ngào.
Thế nên với tôi café không bao giờ đắng, những chuyện tình cũng không
bao giờ bất hạnh, bởi được yêu nhau đã là hạnh phúc rồi. Thế nên hãy
ngồi lại và kể tôi nghe những chuyện tình...