Khi con trưởng thành, sáng sáng cực khổ với việc dắt chiếc xe xuống nhà
đi làm, con mới hiểu sự hy sinh của cha khi đêm Đông gió rét chạy xe
mấy chục cây số đón con gái đi học từ xa về quê ăn Tết. Chiếc áo mưa cũ
kỹ cha mặc cũng nhường lại cho con kẻo ướt.
Khi con trưởng thành, sáng ngủ dậy chỉ kịp thay bộ đồ rồi nhanh chóng
đến công sở, con mới quý những bữa ăn sáng mẹ chuẩn bị sẵn trên bàn, hay
những vòng xe đạp của mẹ đã không quản cái lạnh căm căm của mùa Đông để
mua về cho được món xôi khúc con yêu thích.
Khi con trưởng thành, mỗi lần nhường ghế trên xe bus, hay đơn giản là
dắt cụ già, em bé qua đường, con mới chột dạ tự hỏi, con đã làm được gì
cho cha mẹ hay vẫn là những lần bóp chân cho mẹ đòi tiền, giặt đôi tất
cho cha kể công,…
Khi con trưởng thành, chìm trong những bữa tiệc sáo rỗng, những cuộc
vui chơi có khi là thâu đêm suốt sáng, những nguyên tắc gọi là “đắc nhân
tâm”, con mới hiểu ra rằng, chẳng ai khác ngoài cha mẹ mới có thể cho
con tất cả mà không bao giờ mong nhận lại điều gì.
Khi con trưởng thành, những lúc đau ốm, vật mình với cơn ho điên dại,
con mới nhớ ở bên mẹ, mỗi lần kêu đau bụng là mẹ đã lấy sẵn thuốc và
nước rồi bắt con uống. Cha vội vàng mua cam về vắt nước mỗi khi con bị
cơn sốt hành hạ.
Khi con trưởng thành, xúng xính trong những bộ váy đẹp, những loại mỹ
phẩm đắt tiền, con vô tình quên những bộ quần áo bạc màu của cha, những
vết chân chim hằn lên đôi mắt mẹ, để rồi khi kịp nhận ra, mái tóc mẹ đã
điểm màu bạc, bàn tay cha thêm những vết chai sần.
Khi con trưởng thành, con bôn ba bốn phương, thưởng thức những món ngon
vật lạ, được yêu thương chăm sóc, nhưng vẫn nhớ lắm tiếng mẹ la mỗi
buổi trưa Hè con trốn ngủ, vẫn khát lắm món canh khoai nấu ốc của mẹ
ngày nào, vẫn thèm lắm được nghe những câu hát của cha, vẫn muốn lắm
được quay về nhà dù chỉ là kể khổ với mẹ và nũng nịu với cha.
Khi con trưởng thành, cuộn mình trong giấc ngủ nướng ngày cuối tuần,
bỗng giật mình thảng thốt vì đâu đây có tiệng gọi vọng của mẹ, tiếng
nhạc rất to cha mở thay vì đánh thức con dậy. Rồi ước gì con vẫn là con
bé ngày nào, líu lo trên chiếc xe đạp cùng cha dạo phố, hay hăng hái
xách đồ giúp mẹ mỗi dịp đi chợ sắm Tết.
Khi con trưởng thành, con tự nhận ra rằng, đã từ lâu con không còn bật
khóc, ăn vạ mỗi lần ai đó nói con được cha mẹ nhặt về từ gốc đa. Vì đơn
giản, tình yêu của cha mẹ đã minh chứng tất cả, và con từ khi nào đã
chẳng còn lung lay bởi những lời trêu đùa ngày đó.
Và khi con trưởng thành, chẳng thể ở bên cha mẹ như lúc xưa, nhưng con
biết cha mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước con đi, vẫn nhớ từng chiếc áo
khi nhỏ con mặc, từng câu chuyện con kể, từng món ăn con thích. Tất cả
những điều ấy làm con tự hào. Tự hào vì luôn có cha mẹ bên mình.