Ảnh minh họa
Giá mà được quay về tuổi thơ để khóc!
Ngay cả khóc cũng thèm khóc như ngày còn thơ.
Và giờ mới biết khóc cũng có nhiều mùi vị, có buồn, có vui, có vị đắng và có cả vị ngọt!
Khóc
như lúc mới 2 tuổi. Mình ngồi gào thét, đạp hai chân lạch bạch ra đất
mà khóc. Khóc kiểu ăn vạ, vì biết rằng mình muốn là được, nước mắt và
tiếng gào của mình sẽ làm cho bố mẹ đau xót, yêu cầu của mình lập tức
được chiều theo.
Hay là khóc
làm nũng lúc lên 3. Nước mắt chảy thành dòng, hai hàng trên má, môi
nũng nịu trề ra hay méo xệch đi, vì tủi thân, vì không được vừa ý. Nước
mắt đó, kiểu cách đó làm rung động con tim người lớn và ít nhất là cũng
được ôm vào lòng vuốt ve năn nỉ.
Có khi đứng trước gương mà khóc, nhìn khuôn mặt mình mếu máo, méo xệch xấu xí trong gương rồi bỗng phì cười.
Cũng
không phải nước mắt của những lần bị ăn đòn. Nằm xấp dài trên bộ phản
ngựa lên nước bóng, mặt trắng bệt đi vì lo lắng, vì sợ hãi, môi cắn chặt
lại chịu đựng, thót tim vì mỗi cái nhịp nhịp chổi lông gà của mẹ và
nước mắt chảy len lén tức tưởi. Nước mắt đó ít nhất cũng làm cho mẹ nhẹ
tay roi và nguôi cơn nóng giận.
Không
phải nước mắt mặn chát ứa trào qua mi vì bạn gái bắt nạt, bạn trai ăn
hiếp, bị thầy cô cho điểm kém, mắng oan. Nước mắt đó mau nguôi và mau
quên, khi những hiểu lầm bé nhỏ và đơn giản hơn, tình bạn sâu sắc hơn và
mình trưởng thành hơn.
Cũng
không phải nước mắt vì bị người bạn gái đầu tiên nghĩ chơi và quay mặt,
chỉ vì một chuyện hiểu lầm cỏn con, nước mắt lúc đó là nước mắt khờ
khạo ngây thơ của con nít. Tình cảm trong veo như sương sớm, nên không
lẫn vị mặn hay đắng chát.
Mà
là nước mắt của tất cả những điều ngọt ngào này cộng lại. Là khóc ngay
khi ngập trong yêu thương, chăm sóc và lo lắng của ba mạ, bạn bè, anh
chị em. Là khi biết nước mắt của mình chạm vào tim của người mình
thương, là khi mình đau một, ba mẹ mình đau xót gấp mười. Là khi sau mỗi
lần khóc mình nhẹ nhõm hơn vì biết mình được nhiều hơn là mất. Là khóc
trong tình yêu.
Không
phải như bây giờ, khi đã là người lớn, nước mắt đôi khi nuốt ngược vào
trong lòng vì giấu giếm sự yếu đuối với đồng nghiệp, với đám đông, với
cấp trên, với bạn bè vì sợ nước mắt của mình làm xám xịt ngày vốn đã
không nắng còn thêm mây giăng.
Khóc
đắng chát là khi ngồi ngay giữa cuộc họp đông người, có khi là họp
conference với các phòng ban của các chi nhánh trên thế giới, lại cắn
răng nghe một ông Xếp Tây ở đâu đó xa lạ làm nhục và mắng chửi sa sả mà
cắn răng không dám phản ứng lại. Nước mắt lúc đó nóng bỏng và lạnh ngắt
nỗi nhục thân phận nước nhược tiểu, thân phận làm công thấp bé.
Nước mắt có khi rơi ra lặng lẽ trong đêm, không ai nghe, không ai biết, khóc chỉ một mình.
Là
có khi khóc ngay trong bồn tắm, nước từ vòi hoa sen xối ào ạt cuốn trôi
đi nước mắt và cả tiếng nấc kìm nén. Khóc chỉ cho mình. Khóc ngược vào
tim. Khóc chỉ để đau đớn hơn.
Có khi nằm thõng đầu xuống thành giường, tóc chảy dài trên gối, cho nước mắt chảy thành dòng và rơi ngược xuống đất.
Có
khi vô thức trong giấc mơ, mình bắt gặp mình nức nở tức tưởi: mẹ ơi...
để rồi giật mình thức dậy, sờ lên má còn nước mắt nóng hổi, mới hay mình
khóc cả trong mơ!
Có khi đi trong mưa mà khóc, để nước mắt lẫn vào nước mưa. Khi cơn mưa ngừng thì nước mắt cũng phải cạn.
Người
lớn đã quen nuốt ngược nước mắt vào tim rồi. Nên tim mỗi ngày một trĩu
nặng, như là bị kéo chìm xuống đáy của biển muộn phiền.
Có
lúc muốn khóc như ngày xưa, được gào lên, được nức nỡ, được thút thít,
được uất ức, được nấc nghẹn để rồi thấy lòng nhẹ nhàng, đầu thanh thản,
tim tràn ngập biết ơn và yêu thương. Vì được khóc với những người mình
yêu thương...
Giá mà được quay về tuổi thơ để khóc.
Giá
mà được nói với mẹ, mẹ ơi con muốn về nhà để khóc. (Vậy mà mỗi lần về
gặp mẹ thì chỉ ráng cười, để thấy mẹ cười và làm mẹ vui).
Một ngày nào đó mình sẽ mở một nhà khóc (thay vì nhà cười) để mọi người vào đó có thể khóc thoải mái theo kiểu người ta muốn.
Rồi quay trở ra với đôi mắt cười.