Đường phố những ngày đầu thu vàng hoe như in màu của lá, tiết trời se
se lạnh. Dọc hai bên đường lá vàng lá đỏ đua nhau khoe sắc thu ấm áp.
Vậy là thêm một mùa Thu nữa lại tới, cô được thêm cái thưởng thức để
không phải thấy mình ngồi không lạc lõng, để không quá rảnh rỗi cùng với
sự cô đơn. Miên man trong đầu với bao suy nghĩ, chiếc xe đưa cô trở về
nhà, về căn phòng nhỏ chứa đầy ắp niềm vui đẹp đẽ ngày ấy.
Khuya rồi tay vẫn run run, tình vẫn lạnh lùng. Cô bần thần chạm tay vào
chiếc laptop đã phủ kín một thời gian. Bàn phím lạnh ngắt với tháng
ngày chợt vắng. Lòng cô chợt dâng lên bao cảm xúc chạnh lòng. Cứ thế cô
lơ đễnh ngồi hàng giờ thả mắt vào hư vô. Chơi vơi câm lặng mãi cho riêng
mình, đôi khi muốn tìm cho bản thân một điểm tựa dù chỉ là ảo ảnh.
Dường như hạnh phúc là cái gì đó rất mong manh, là cảnh khổ buồn vui bất
chợt của vô thường. Cuối con đường, hạnh phúc mà mình thêu dệt, xây đắp
chỉ còn lại là những quá khứ mà thôi...
Bóng tối từ từ xuống, cô giơ tay ra tìm kiếm sự yên tĩnh xung quanh,
vẫn sờ thấy một chút ấm áp còn lại, từng chút từng chút xâm nhập vào cõi
lòng sâu thẳm. Lần đầu tiên cô nhận ra, cho dù anh và cô có gặp nhau
thêm hàng trăm, hàng nghìn lần nữa thì đã vĩnh viễn đánh mất nhau từ rất
lâu trong thế giới hỗn tạp này. Và tình yêu ngày ấy đã thực sự tan vào
hư không. Nếu như cuộc đời này, còn có ai đó yêu mình chân thành, có lẽ
đó là điều may mắn.
Tình yêu và hạnh phúc giống như một cánh chim, khi ta không giữ tức thì
nó bay mất, có khi ta thả nó bay đi để rồi sẽ quay trở lại. Có thể anh
yêu cô nhiều như lời anh nói, cũng có thể với anh chỉ là sự rung động
nhất thời. Có thể anh đang lắng nghe cô nói, cũng có thể những điều này
chẳng đáng để anh bận tâm. Yến oanh đến lại đi, xuân qua thu tới, ai rồi
cũng phải tới lúc đối mặt với tuổi trẻ hao hụt, tuổi già đang lấn sân.
Tình yêu tụi mình bình dị nhưng cũng thật ngốc nghếch đầy sỉ diện hảo
của người trẻ mới lớn.
Hạnh phúc còn đó hay chia tay không có nghĩa là không có những nỗi
niềm. Từng dòng ký ức chẳng chịu ngơi nghỉ. Những việc đã qua ẩn hiện
như khói như sương mà cát bụi chẳng thế lấp đầy. Những điều hư ảo khiến
người ta chẳng thể cảm thấy được sự chân thành. Với cô, sự sống vẫn còn,
tình yêu vẫn ở nơi trái tim. Chỉ có điều mọi thứ giữa cô và anh hôm nào
đã chấm dứt tất cả mộng mơ tuổi trẻ. Dù có nói ra thì cũng đã qua rồi,
thôi thì hãy nhắm mắt để nhớ đến một người - một người mang lại tiếng
cười, mang lại yêu thương…
Dù không còn yêu nữa, không còn quan tâm nữa. Nhưng tình yêu ngày nào
thi thoảng chạm vào những khát khao cháy bỏng yêu thương trong cô. Duyên
tình có đến được với nhau hay không đều là do số phận an bài, Chỉ là
mỗi khi có dịp trở lại thành phố là y như rằng cô thấy nỗi nhớ của mình
cuộn dâng. Kết thúc một mối tình bao nhiêu năm yêu và chờ đợi. Dù là bản
lĩnh mạnh mẽ cô cũng không hạn chế được tình yêu và nỗi nhớ của mình.
Cô chờ anh bao lâu rồi không nhớ. Chỉ biết thời gian không còn xiên vào
tim cô, cũng không còn nặng nề với những nhớ thương...
Tất cả như một giấc mơ, như một khúc ca ngày nhớ. Cô và tình yêu chỉ
còn lại đôi mắt ráo hoảnh, không chút cảm xúc, vậy là chẳng còn chênh
vênh trong tim nữa. Yêu mà xa cách thế thì gắn vào đời nhau làm gì cho
khổ. Lâu lắm rồi ánh nắng không len qua song cửa để mang vào căn phòng
cô niềm vui, niềm tin của cuộc sống bên ngoài. Tiếng nhạc du dương, lời
ca từ nhẹ nhàng, êm ái. Ca khúc như thể giấu đi được những sần sùi trong
tâm hồn cô. Chìm đắm trong ca khúc, cô thấy nỗi nhớ thương da diết của
ngày ấy đang yêu, ngày ấy mong chờ tình yêu. Cô thấy trái tim mình rung
lên những nhịp đập rộn ràng, đánh thức cảm xúc yêu thương đã lặng mất
lâu rồi.