Lâu
rồi ta không dành thời gian riêng cho bản thân. Lâu rồi ta không có
thời gian cho những nỗi niềm riêng cần bày tỏ. Ta cứ quanh quẩn trong mớ
bòng bong của sự bon chen. Có chăng cũng là những cuộc chat chit vô
thưởng vô phạt cho vài người bạn chẳng quen biết khi nào, những dòng chữ
cứ trôi theo thời gian và chôn vùi vài thứ mà ta vô tình để nó mờ dần
đi.
Hôm
nay, ta lại thấy ta đã trở về của những ngày xưa cũ, khoảng thời gian
ta dành trọn cho YuMe, cho tâm tư không nói ai nghe khi nào. Khoảng thời
gian ta tìm kiếm sự đồng cảm từ những người bạn ảo. Nhưng hôm nay có
khác đi một chút, vào để tìm lại chính mình, tìm lại những cảm xúc bị bỏ
rơi. Tìm lại dư âm của một thời chông chênh đã qua và hình như nay lại
hiện hữu trong ta.
Ta
đã trưởng thành? Ta đã thực sự lớn lên qua bao cay đắng cuộc đời hay
những vết sẹo dày đặt trong trái tim khiến nó chai đi và không thể nào
đau hơn được nữa. Hay chính ta đã tự thay đổi và trở thành một người
lạnh lùng đến sắt đá, đến tàn nhẫn như thế?
Một chút ngèn ngẹn hơi cổ họng, một chút cay cay trên khóe mắt, một chút tủi hờn trong tâm hồn. Một chút thôi, chỉ một chút thôi mà cũng khiến trái tim ta đau như ngàn mũi kim đâm, đau đến tưởng chừng không thở nổi.
Ta
lại đi về phía của không ai. Nơi ấy chỉ có ta và những tháng ngày trăn
trở. Nơi ấy ta lại nhốt mình vào những khoảng lặng của riêng mình. Nơi
ta tìm bình an từ những bước chân chậm trải trên con đường vắng vẻ, từ
những cơn gió nhẹ nhàng hắt nhẹ vào tâm hồn ta nơi góc công viên quen
thuộc. Từ thanh âm đều đặn của chiếc quạt máy vi tính trong đêm khuya.
Sau
cơn mưa trời lại sáng. Đến khi nào thì những cơn mưa dài dai dẳng thôi
không dội lên cuộc đời ta nữa? Đến khi nào bóng tối đời ta thực sự chìm
vào quên lãng? Đến khi nào ánh cầu vòng lung linh bảy sắc sẽ về bên ta,
dẫn dắt ta bước đến bến bờ yêu thương? Đến khi nào? Ta ơi, biết đến khi
nào?